Chương 11: Đối với anh, khi đang làm thí nghiệm, trong mắt chỉ có thí nghiệm

Trịnh Nhiên Nhiên bình tĩnh nhấp một ngụm trà sữa.

Mọi chuyện giống như những gì cô ấy tưởng tượng, sự cố hẹn hò mù quáng của Phương Vĩnh Niên lần trước đã trở thành nguyên nhân khiến mối quan hệ của Lục Nhất Tâm thay đổi, cuối cùng cô phát hiện ra rằng tình cảm của cô dành cho Phương Vĩnh Niên có thể không phải là tình yêu mà là sự ngưỡng mộ.

Điều làm cô ấy ngạc nhiên chính là cảm giác xấu hổ của Lục Nhất Tâm.

Lục Nhất Tâm không phải là một đứa trẻ nhạy cảm về mặt cảm xúc, cách xử lý các mối quan hệ của cô luôn có chút liều lĩnh, khi thích ai đó, cô sẽ phớt lờ người mình không thích, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương. Cô giản dị, bộc trực và rất ít khi thay đổi quyết định của mình.

Tuy nhiên, cô thực sự cảm thấy xấu hổ vì cô có tình cảm khác với Phương Vĩnh Niên.

Sự sùng bái đã thay đổi nên cô cảm thấy mình đang khinh thường những tình cảm ngay thẳng và đẹp đẽ vốn có của mình.

"Cậu thích Phương Vĩnh Niên." Trịnh Nhiên Nhiên giúp Lục Nhất Tâm nói ra đáp án, không muốn nhìn thấy cô cúi đầu nữa.

Lục Nhất Tâm nghe đến cái tên này thì run rẩy, cúi đầu thấp hơn.

"Cậu xấu hổ à?" Trịnh Nhiên Nhiên không nhịn được đưa tay đưa đầu bạn mình về lại bình thường

"Thật đáng xấu hổ." Lục Nhất Tâm vẫn ngoan cố cúi đầu bất động.

"Tớ luôn nói rằng sẽ gả cho chú ấy, nhưng bọn tớ đều biết rằng đây chỉ là trò đùa mà thôi, sẽ không có ai coi điều đó là thật."

"Tớ biết chú ấy nhất định sẽ kết hôn. Tớ sẽ gọi một người phụ nữ xa lạ là dì. Sau khi chú ấy kết hôn, chú ấy có thể không còn là chú Phương của mình tớ nữa."

"Tớ vốn tưởng rằng sẽ chúc phúc cho chú ấy, tuy rằng sẽ đau lòng nhưng cuối cùng vẫn sẽ là chúc phúc cho chú ấy. Dù sao, tớ vẫn luôn hy vọng chú ấy sẽ không cô đơn, cũng không gầy như vậy. Tớ vẫn luôn hy vọng chú ấy được hạnh phúc."

Cuối cùng Lục Nhất Tâm cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Nhiên Nhiên, ánh mắt tràn ngập sự đấu tranh và bối rối, nhưng lời nói lại đầy quả quyết: "Bây giờ tớ muốn nguyền rủa chú ấy phải sống độc thân cho đến khi tớ có thể theo đuổi được chú ấy."

Trịnh Nhiên Nhiên: "…."

Bạn thân của cô ấy vẫn là bạn thân của cô ấy, liều lĩnh như người rừng xanh.

Cô thực sự đã đưa ra quyết định của mình, dù có xấu hổ nhưng cô vẫn muốn làm theo trái tim mình.

"Cậu thích đến vậy sao?" Trịnh Nhiên Nhiên mười tám tuổi không thể đồng cảm được.

"Phương Vĩnh Niên đối với tớ mà nói thì không giống nhau."Lục Nhất Tâm bày tỏ những suy nghĩ đen tối mà cô đã kìm nén hơn một tuần nay, không biết vì sao, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều và có ý muốn nói chuyện.

"Khi bà tớ bị bệnh, bố mẹ tớ không muốn nói cho tớ biết bà bị bệnh gì. Tớ nghe nói khi bố tớ nhờ ý tá chăm sóc gọi điện cho bà, đã nói với những người khác rằng bà tớ mắc chứng mất trí nhớ."

"Vì vậy, mặc dù cô y tá này rất giỏi và bố tớ đã nhờ người tìm cô ấy nhưng tớ vẫn ghét cô y tá đó".

"Thuật ngữ bệnh Alzheimer là do Phương Vĩnh Niên nói cho tớ biết, chú ấy cũng nói với tớ rằng trên thế giới này cuối cùng cũng sẽ phát triển được một loại thuốc có thể chữa khỏi căn bệnh này."

Lục Nhất Tâm cũng bắt đầu dùng ống hút chọc trân châu vào trà sữa.

Vì hai cô gái chơi với nhau quá lâu nên những thói quen nhỏ nhặt của họ ngày càng giống nhau.

"Sau đó tớ dính líu vào chú ấy." Lục Nhất Tâm mỉm cười, đôi mắt to sáng ngời: "Tớ ngây thơ cho rằng chú ấy có thể phát minh ra một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho bà, nếu bà có bất cứ vấn đề gì thì tớ sẽ đi tìm chú ấy, tớ cảm thấy tớ càng kể cho chú ấy nghe về bà thì chú ấy nghiên cứu ra được thuốc càng sớm."

"Phương Vĩnh Niên rất kỳ quái, mặc dù chú ấy thấy tớ khó chịu và giải thích với tớ rằng dự án chú ấy đang thực hiện không phải là nghiên cứu về bệnh Alzheimer, nhưng chú ấy đã nói với tôi nhiều lần và thấy rằng tớ không hề chịu lắng nghe nên đã mặc kệ tớ."

"Chú ấy đã giải thích cho tớ rất nhiều nên tớ biết những triệu chứng có thể xảy ra với căn bệnh của bà. Khi thực sự gặp phải, tớ sẽ tự nhủ rằng đó là do bà tớ bị bệnh."

Bà nội không ghét cô nên quên mất cô, bà cũng không phải tâm trạng không tốt mà chán ghét mọi thứ và ngày càng trở nên thờ ơ.

Đó chỉ là bệnh mà thôi.

Bệnh sẽ khỏi sau khi uống thuốc.

Phương Vĩnh Niên có thể không bao giờ biết, lúc đó anh đã thiếu kiên nhẫn và dựa vào việc cô là con gái của một học sinh cuối cấp, đối với cô mà nói thì đây là cọng rơm cứu mạng quan trọng.

Khi đó, gia đình họ trở nên bận rộn và im lặng vì bệnh tình của bà ngoại, không ai coi cô là người lớn có thể giao tiếp chỉ có Phương Vĩnh Niên, người không giỏi giao tiếp với trẻ em, luôn coi cô là một đứa trẻ có thể hiểu được người lớn.

Thực ra, cô không hiểu hầu hết các từ, nhưng những từ mà cô không hiểu đã vô tình trở thành dũng khí để cô trở nên dũng cảm, cuối cùng cô đã ngừng khóc vì sợ hãi khi bà cô bị bệnh và cuối cùng khi bà nhìn cô với ánh mắt xa lạ, cô có thể ngọt ngào gọi một tiếng bà.

Những lời của Phương Vĩnh Niên khiến cô nhớ lại khoảng thời gian cô thực sự trưởng thành, đó không phải toàn là nước mắt.

Cô giúp bà chải tóc, bà ngoại gọi cô bằng biệt danh của mẹ, cô rúc vào lòng bà ngoại nghe bà kể về những điều đáng xấu hổ của mẹ cô khi còn nhỏ.

Đó đều là những kỉ niệm ấm áp đầu ắp tiếng cười.

"Khi bà ngoại mất, tớ đã cắn chú ấy." Lục Nhất Tâm chưa bao giờ kể chi tiết chuyện này cho Trịnh Nhiên Nhiên. Cô ấy rất chăm chú lắng nghe, Lục Nhất Tâm nói rất chậm rãi trên mặt có bóng dáng của mẹ cô — Dáng vẻ nhẹ nhàng, yên tĩnh.

Lúc đó cô ấy cắn rất mạnh.

Bởi vì cuối cùng bà của cô không đợi thuốc có thể chữa khỏi bệnh nên cô đã cắn cổ tay Phương Vĩnh Nhiên một cách tàn nhẫn sau khi bị lừa dối.

Cô vừa bước vào cấp hai đang trải qua những ngày đau buồn nhất trong cuộc đời, Phương Vĩnh Niên không quan tâm đến cô, sau khi cha mẹ cô bận rộn lo tang lễ.

Sau khi mẹ cô ngất xỉu trong đám tang thì anh đã đưa cô đi ăn bát hoành thánh nấu bằng củi.

Cổ tay anh vẫn còn băng gạc trắng, lúc đó anh còn đang suy nghĩ có nên tiêm phòng nếu bị trẻ con cắn hay không, nhưng anh vẫn gọi cho cô một tô hoành thánh với 2 quả trứng.

Năm đó, mùa đông ở Hà Thành rất lạnh.

Bát hoành thánh nấu bằng củi anh dẫn cô đi ăn nằm trong một con hẻm sâu, có một bà già trạc tuổi bà ngoại đã xây một nhà kính không còn màu sắc nguyên thủy nữa, vỏ hoành thánh mỏng như tờ giấy, nước súp trong vắt rưới nước, có rong biển, hẹ, mù tạt ngâm và trứng màu vàng cam.

"Tối nay chú đưa cháu đến phòng thí nghiệm để ngủ." Phương Vĩnh Niên lắc cổ tay đau nhức của mình, đổ một thìa dấm gạo vào bát của Lục Nhất Tâm.

Lục Nhất Tâm không nhúc nhích, món hoành thánh bốc khói thơm phức cũng không giúp cô thoát khỏi nỗi buồn, cô lau nước mắt không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người lớn lừa dối này.

Phương Vĩnh Niên không nói nữa, anh xé hai chiếc khăn giấy kém chất lượng trong quầy hoành thánh đưa cho cô rồi ăn từng thìa hoành thánh trong bát của mình.

Anh ăn một cách nhã nhặn và rất chuyên tâm, Lục Bác Viễn từng cười nhạo anh là một người máy chỉ thích ăn uống ngoại trừ trong phòng thí nghiệm.

Lục Nhất Tâm cầm hai chiếc khăn giấy kém chất lượng, khi lau nước mắt mảnh giấy vụn dính vào mặt cô, cô tức giận lau đi.

Bụng cô cuối cùng cũng kêu lên dưới mùi thơm bốc khói, cô cả ngày không ăn gì mà khóc lóc tức giận, dùng hết sức cầm thìa lên múc một thìa hoành thánh lớn với trứng lại rồi nuốt vào.

Hơi nóng làm mắt cô đỏ hoe, cô cúi đầu ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn bát hoành thánh thơm ngon vào bụng với sự tức giận và buồn bã không còn nơi nào để trút bỏ.

Cô ăn uống quá nghiêm túc nên không nhìn thấy Phương Vĩnh Niên ngồi đối diện cô lau miệng lộ ra nụ cười.

Anh luôn cảm thấy đứa trẻ có thể giải quyết vấn đề bằng thức ăn là đứa trẻ ngoan.

"Thêm một bát?" Anh gắp thêm một cái bánh cho mình rồi quay lại hỏi Lục Nhất Tâm.

Cô nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ và gật đầu quyết liệt.

Đó là món hoành thánh nấu bằng củi phức tạp nhất mà cô từng ăn, hương vị trong ký ức của cô vẫn giống như khi bà cô qua đời.

Nó chua, mặn, đắng, ướŧ áŧ khiến mắt cô không cầm được nước mắt.

"Tớ trách chú ấy." Trà sữa của Lục Nhất Tâm đã cạn, cô đang nghịch ống hút: "Có lúc tớ còn tưởng rằng chính chú ấy đã khiến cho bà ngoại ra đi cũng không nói một lời nào, thậm chí cũng không thể ngồi dậy."

Vì thế cô đã làm rất nhiều việc xấu.

Cô đã bí mật lấy trộm ví của Phương Vĩnh Niên, cắt dây nguồn máy tính và vẽ bậy trong báo cáo của anh.

Phương Vĩnh Niên đã đánh cô.

Anh lấy thước kẻ đánh vào bắp chân cô hai cái trước mặt Lưu Mễ Thanh.

"Có lẽ chú ấy bị tớ thúc ép." Lục Nhất Tâm kể lại chuyện ngày xưa, hoàn toàn khác với cô gái lòe loẹt thường ngày, sự dịu dàng của cô khiến cho mũi của Trịnh Nhiên Nhiên đau nhức: "Cuối cùng, chú ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu giải thích quy trình sản xuất dược phẩm cho tớ."

Nghiêm túc giải thích cách chế tạo thuốc cho một cô bé mười hai tuổi, thiên tài Phương Vĩnh Niên quả thực gặp phải vấn đề lớn nhất trong cuộc đời mình.

Anh giải thích mục tiêu của thuốc cho cô, anh cho cô xem sự tổng hợp hóa học và giải thích cho cô về hoạt chất hóa học là gì và cách sàng lọc các hoạt chất đó.

Anh thậm chí còn giới thiệu chi tiết cho cô về tác dụng dược lý, độ an toàn và độc tính của thuốc cũng như sự hấp thụ, phân bố, chuyển hóa và bài tiết của thuốc.

Lục Nhất Tâm bị anh ép phải nhồi sọ, tẩy não đến cùng, cô nhìn thấy anh thì có thói quen buồn ngủ.

Nhưng nỗi buồn đã vơi đi.

Cô biết đến loại thuốc mà cô cho là cách duy nhất để chữa khỏi bệnh cho bà mình có quá nhiều điều không chắc chắn trong quá trình bào chế khiến cô không thể hiểu được.

Dưới sự kiên trì của Phương Vĩnh Niên trong việc phổ biến khoa học, cô phần nào hiểu được ý nghĩa của việc bất lực ở tuổi 12.

"Phương Vĩnh Niên lúc làm thí nghiệm rất đẹp trai." Lục Nhất Tâm mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.

Trong khoảng thời gian đó, dù nhìn thế nào cô cũng không vừa mắt anh, cô nhìn thấy dáng vẻ Phương Vĩnh Niên làm thí nghiệm.

Anh mặc áo choàng trắng, anh nghĩ tóc mình vướng víu nên chỉ búi tóc và đeo kính bảo hộ, biến anh thành trung tâm của vũ trụ.

Người làm thí nghiệm chỉ nhìn thấy thí nghiệm.

Sự tập trung như vậy khiến cho Lục Nhất Tâm 12 tuổi trong lòng không khỏi run rẩy.

"Có lẽ vì tớ là người không có mục tiêu nên luôn thích nhìn mọi người tập trung".

Điều này đúng với Trịnh Nhiên Nhiên và Phương Vĩnh Niên.

Sự ngưỡng mộ thời thiếu nữ, tình yêu trong sáng và nồng nàn của cô dần nảy mầm trong những ngày vừa chán ghét vừa lo lắng.

Trịnh Nhiên Nhiên uống hết trà sữa trong cốc.

Cô ấy chưa bao giờ có cảm xúc nồng nàn như vậy nhưng lại bị Lục Nhất Tâm làm cho cảm động.

Nếu bạn thích một ai đó, bạn không nên cảm thấy tội lỗi.

Đúng như Lục Nhất Tâm đã nói, Phương Vĩnh Niên không phải chú ruột của cô, sự khác biệt giữa họ chỉ là mười bốn tuổi chứ không phải bốn mươi năm.

Họ mới mười tám tuổi nên lợi thế của họ quá rõ ràng.

"Ngẩng đầu lên." Trịnh Nhiên Nhiên dè dặt và kiêu hãnh: "Trong lòng cậu đã quyết định rồi, chỉ còn lại việc tìm cách thôi."

"Tớ giỏi nhất là nghĩ cách." Trịnh Nhiên Nhiên nheo mắt cười, ngũ quan không mấy nổi bật trở nên cực kỳ sống động.

"Tớ sẽ giúp cậu." Người bạn tốt vỗ ngực, tràn đầy tự tin.

"...Nhưng nếu cậu dám để nước mũi dính vào quần áo của tớ, tớ nhất định sẽ đánh cậu." Lục Nhất Tâm đã ngã vào trong ngực của Trịnh Nhiên Nhiên, cô ấy bắt đầu hoảng sợ, hôm nay cô ấy mới thay quần áo.

"..Đã mờ rồi." Lục Nhất Tâm không biết xấu hổ, xoa xoa thêm một chút: "Xem ra cậu đã lớn rồi."

Cô lại rúc vào người cô ấy một cách tục tĩu, sau đó bị Trịnh Nhiên Nhiên hất ra một cách vô cảm.

Những rắc rối của cô gái đã trở thành một vấn đề có thể giải quyết được bằng những tiếng cười và những lời chửi bới như vậy.

Lục Nhất Tâm ngẩng đầu.

Cô cười toe toét với hàm răng trắng.