Chương 9
Bụng bị đánh một quyền làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Cố ổn định lại hô hấp, sau khi nghe thấy lời nói của hắn, chuyện đầu tiên Lam Như Nhật làm chính là hướng hắn đánh tới, theo lực đạo đánh lên, có thể cảm giác được là nàng rất tức giận.
“Ai nhìn chằm chằm ngươi thì ngươi liền hôn nàng sao?
Không cần Hạ Hầu Tà Nguyệt phải mở miệng, Lam Như Nhật lập tức lên tiếng giải thích vì sao nàng lại hành động như vậy, nhưng chưa nói xong câu, nàng lại nắm tay hướng hắn đánh tới.
Biết rõ không phải lúc để cười, nhưng nhìn khuôn mặt nàng thật sự tức giận thở phì phì, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn không nhịn được mà bật ra tiếng cười trong yết hầu.
“Hạ Hầu Tà Nguyệt!”
Thật là……… làm người khác rất tức giận!
Không để ý Lam Như Nhật tức giận giãy dụa, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn đem nàng ôm vào trong ngực không buông. Còn tưởng rằng nàng không muốn cho hắn chạm vào nàng, nào ngờ phản ứng của nàng là như vậy, điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra đồng thời không khỏi mỉm cười.
“Buông………”
Lời chưa nói xong lại lần nữa bị chặn mất bởi cánh môi đã bị vây chặt, mặc dù thái độ vẫn là không cho nàng cự tuyệt, nhưng lần này lại thiếu đi chút cưỡng chế, nhiều thêm điểm ôn nhu, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối xử thực cẩn thận giống như đối với ngọc trân quý sợ vỡ, không hề bắt buộc nàng đáp lại, mà là kiện nhẫn hướng dẫn, làm cho Lam Như Nhật ban đầu lấy tay đẩy ra nhưng sau bất tri bất giác lại bắt lấy vạt áo phía trước của hắn.
“Chỉ có ngươi mà thôi”
Luyến tiếc buông nàng ra, hắn lưu luyến tiếp tục hôn lên cánh môi làm cho nó càng thêm sưng đỏ, lấy thanh âm thực ôn nhu, mị hoặc nhân thì thầm đối nàng nói ra:
“Ta chỉ tưởng đối với mội người là ngươi muốn làm như vậy, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta muốn làm như vậy”
Rõ ràng như vậy đã rõ ràng, mặc cho ai đều có thể rõ ràng thấy hắn có bao nhiêu để ý đến nàng, suy nghĩ đem dấu nàng để chiếm lấy, chỉ có chính nàng là không hiểu, còn lấy ánh mắt chỉ trích trừng hắn.
“Vĩnh viễn không có những người khác” Khe khẽ thở dài, hắn lại lần nữa nói ra lời nói trong lòng.
“Xin lỗi………” cúi đầu , nàng nhịn không được nhận lỗi.
“Vì sao lại xin lỗi?” Hạ Hầu Tà Nguyệtcó chút kinh ngạc, sự nhận lỗi của nàng như là muốn cự tuyệt tình cảm của hắn, điều này làm cho trong lòng hắn đột nhiên đau xót.
“Bởi vì, bởi vì ta tức giận không đúng………” Những lời nói mới một phen vừa rồi của Hạ Hầu Tà Nguyệt làm cho nàng nhịn không được đối hành động chính mình cảm thấy ngượng ngùng.
Nhẹ nhàng thở ra, Hạ Hầu Tà Nguyệt dựa vào nàng, vì ý niệm chợt lóe ra trong đầu của chính mình mà cảm thấy buồn cười.
Có chút áy náy, Lam Như Nhật lấy tay nhỏ bé cầm lấy ống tay áo của hắn, muốn nói gì đó lại không biết có thể nói cái gì.
“Không có quan hệ, ngươi đừng để tâm.” Nhận thấy được tâm tình của nàng thay đổi, Hạ Hầu Tà Nguyệt cười nhẹ, cúi đầu hôn lên hai má của nàng.
“Ngươi thật tốt.” Chớp mắt nhìn, Lam Như Nhật vương tay ôm lấy hắn.
Phủ lên hai gò má non mềm của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút nào che dấu tình cảm của chính mình đối nàng.
“Bởi vì ngươi là duy nhất thực đặc biệt.”
“Thư Uyên” gỡ bỏ cái đang giữ miệng hắn, cái tay không cho hắn nói chuyện, Lôi Thiếu Quân thở hổn hển, gót chân xoay lại, hướng trở về.
Từ lúc Lam Như Nhật cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt hai người không hề để bọn họ tồn tại trong mắt, Lãnh Thư Uyên lập tức kéo người đang giương mắt nhìn, sửng sờ ở hiện trường là Lôi Thiếu Quân rời đi, đồng thời cũng dự kiến trước khi hắn hoàn hồn lại nên đã trụ lại cái miệng của hắn, không để cho hắn hét to ra tiếng hại đau lỗ tai chính mình.
“Ngươi muốn đi đâu?” Một phát bắt được sau áo hắn, Lãnh Thư Uyên ngăn cản hắn, cùng Lôi Thiếu Quân thái độ cấp bách rống lên so sánh, hắn ngữ điệu bình tĩnh như là vừa mới cũng không có chuyện gì phát sinh.
“Đương nhiên là trở về tìm trang chủ” Không cần suy nghĩliền trả lời, Lôi Thiếu Quân gạt bỏ tay hắn liền muốn hướng phía trước đi đến.
“Tìm trang chủ làm cái gì?” Động tác nhanh chóng, Lãnh Thư Uyên lại lần nữa lấy kéo tay hắn, trên nét mặt mang theo điểm bế tắc.
Bước chân trong nháy mắt dừng lại, Lôi Thiếu Quân chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt hướng Lãnh Thư Uyên trong ánh mắt tràn ngập không dám tin.
“Ngươi chẳng lẽ không có nghe lời nói mới vừa rồi của trang chủ?” Hắn kích động hỏi
“Cho nên?” Lãnh Thư Uyên nhẹ nhíu mày, lạnh nhạt đáp ngược lại lời rống tới của Lôi Thiếu Quân.
“Cho nên?” Âm lượng nháy mắt phóng đại: “Ngươi………”
“Ta có thể nghe được, ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy” Che lại một bên lỗ tai, Lãnh Thư Uyên hơi hơi nhíu mày, không khách khí nói thẳng.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Thiếu Quân miễn cưỡng ức chế lại cảm xúc xuống, liền nhíu chặt mày biểu hiện hắn không đồng ý: “Trang chủ lại còn nói muốn kết hôn với cô nương không rõ lai lịch kia!”
Đều không phải hắn muốn đối nữ tử kêu Lam Như Nhật kia có thành kiến, mà là thân phận của nàng không rõ ràng, điểm ấy rất khó để khiến Lôi Thiếu Quân không sinh ra lo lắng, hơn nữa thân phận bọn họ còn có nhiệm vụ là phải giữ an toàn cho người trong trang.
“Lời nay của ngươi tốt nhất đừng để cho trang chủ nghe thấy” Lãnh Thư Uyên bất đắc dĩ đối Lôi Thiếu Quân nói. Tuy rằng biết Lôi Thiếu Quân đối loại sự tình này luôn cư xử không thông minh, nhưng thật đúng là không nghĩ tới hắn rốt cuộc lại ngu đến loại trình độ này.
Chỉ cần liếc mắt một cái, bất luận kẻ nào nhìn đến tình cảnh kia đều có thể dễ dàng phát giác Hạ Hầu Tà Nguyệt đối Lam Như Nhật thái độ rõ ràng khác với người khác, chỉ dịu dàng với nàng, đây là lần đầu tiên hắn theo Hạ Hầu Tà Nguyệt bên người mà nhìn thấy được hắn (là Hạ Hầu Tà Nguyệt ak) đối người khác bộc lộ tình cảm.
Mà trừ bỏ chuyện này rõ ràng là thật, hắn càng nhận thấy được ở trên khuôn mặt của Hạ Hầu Tà Nguyệt luôn tươi cười để che dấu tình cảm thực. Trong lòng hắn phi thường rõ ràng, lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt tựa như biển sâu, ngay cả ngày thường bình yên không gợn sóng, nhưng có thể liền ngay sau đó nổi lên cơn sóng gió động trời, mà kia nguyên nhân nhất định là vì Lam Như Nhật.
“Tầm quan trọng của cô nương kia ở trong lòng trang chủ không phải chúng ta có thể dự đoán được.”
Lúc này Lôi Thiếu Quân cũng bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn không hiểu rõ toàn bộ lắm, nhưng ít ra đã có thể sáng tỏ trong lời nói của Lãnh Thư Uyên tuyệt đối là có căn cứ, nhưng………
“Thời gian mới ngắn ngủn có hai, ba ngày?” Trong lời nói lộ vẻ nghi ngờ. Trước bất luận lai lịch hay thân phận Lam Như Nhật, hắn thật sự không thể tin trong một khoản thời gian ngắn như vậy, thế nhưng sự tồn tại cảu cô nương kia lại có thể trở thành quan trọng đối với trang chủ như vậy.
Đương nhiên Lãnh Thư Uyên hiểu được nghi ngờ của Lôi Thiếu Quân, chính hắn cũng đối việc này cảm thấy khó hiểu, nhưng chuyện xảy ra trước mắt là chuyện thật đã không cho bọn họ hoài nghi.
“Có lẽ...... Đó cũng không phải là mới hai hay ba ngày mà thôi.” Lãnh Thư Uyên trầm tư đột nhiên nói.
“Có ý tứ gì?”
“Chúng ta không phải lúc nào cũng nhất nhất đi theo bên người của trang chủ, biết đâu chính là tại thời gian ấy bên trong phát sinh chuyện.” Mặc dù nghe tới có chút gượng ép, nhưng Lãnh Thư Uyên đã thử đem sự tình giải thích hợp lý.
“Mặc kệ như thế nào, trang chủ đã quyết định chúng ta cũng không thể thay đổi.”
“ Giờ chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là cái gì cũng không quản, y theo ý tứ trang chủ bắt đầu tiến hành chuẩn bị hôn lễ?” Lôi Thiếu Quân nhịn không được vẫn là nói, vẫn cảm thấy mạo hiểm quá mức, dù sao bọn họ căn bản không rõ lắm lai lịch cô nương kia, nếu là vì nàng mà đối bên trong trang hình thành nguy hiểm, hắn thế nào cũng không thể mặc kệ cho qua.
Lãnh Thư Uyên nhìn hắn một cái. Hắn đương nhiên rấ rõ ràng là Lôi Thiếu Quân băn khoăn; Nhưng hắn cũng hiểu được một sự kiện khác, cho dù đối với bọn họ mà nói trang chủ là người không thể thiếu, nhưng đối trang chủ mà nói, Ngạo Đằng Sơn Trang hết thảy vô cùng ý nghĩa.
Lãnh Thư Uyên dám nói với chính mình đối việc này nhìn xem thập phần thấu đáo. Nếu muốn Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa ra lựa chọn giữa sơn trang cùng Lam Như Nhật, không cần tự hỏi, lựa chọn kia tuyệt sẽ không là sơn trang.
“Tin tưởng trang chủ đi, nếu thực chính là có ý đồ khác để tiếp cận, sẽ không có khả năng làm cho trang chủ để ở trong lòng.” Lãnh Thư Uyên thực sự suy nghĩ thực tế nói, tiện đà nói ra cách duy nhất mà bọn họ có thể thực hiện cho đúng phép tắc.
“Việc chúng ta có khả năng làm, chính là toàn bộ tín nhiệm, đi theo trang chủ.”
“Như thế nào vẫn nhìn ta? Có suy nghĩ gì muốn cùng với ta nói sao?” Lại một lần nữa bắt được đến ánh mắt Lam Như Nhật trộm nhìn phía sau hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt liền hỏi ra miệng, cũng đưa ra nguyên nhân có thể:
“Là món điểm tâm ngọt không dễ ăn?”
“Không phải.” Lam Như Nhật lập tức lắc đầu, buông điểm tâm trong tay mới cắn một ngụm ra, vẻ mặt dán chữ do dự, như là có chuyện gì làm nàng thấy bối rối.
“Nhật Nhi?” Phản ứng của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nghi hoặc.
“Cái kia...... Nguyên lai ngươi là trang chủ?” Lại trầm mặc, cuối cùng Lam Như Nhật cũng hỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt chuyện thân phận.
Là không thèm để ý, cũng không cho rằng thân phận một người đại biểu cho cái gì, Lam Như Nhật đối với thân phận cùng bối cảnh của Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng không có hỏi nhiều, cứ việc ở chỗ này đợi mấy ngày đã, nhưng kỳ thật nàng chỉ thấy được Hạ Hầu Tà Nguyệt mà thôi, bởi vậy mãi cho đến mới vừa rồi nghe thấy hai người kia đối Hạ Hầu Tà Nguyệt xưng hô, nàng mới biết được nguyên lai người bên người nàng này dường như không phải là cái nhân vật bình thường.
“Ta là.” Muốn dấu diếm là điều không cần thiết, Hạ Hầu Tà Nguyệt trực tiếp thừa nhận; Mà lấy qua kinh nghiệm, thân phận này của hắn bình thường có thể mang đến càng nhiều ánh mắt ái mộ cho hắn, dĩ nhiên biểu tình Nhật Nhi lại làm cho hắn khó hiểu.
“Ngươi không thích?”
“Ách...... Cũng không phải.” Ngừng lại một chút, Lam Như Nhật phủ nhận. Đối nàng mà nói, hắn có thân phận như thế nào cũng không quan trọng, dù sao hắn là hắn thôi, nhưng………
“Trang chủ nghe qua thật vĩ đại.”
Một câu nói như vậy làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nhíu mày, cũng không vội vã đưa ra nghi vấn, hắn chờ lời kế tiếp của nàng nói.
“Vậy nếu ta trở thành trang chủ phu nhân, cũng phải là một người thực thích hợp?” Ngữ khí rất là nghiêm túc, Lam Như Nhật trên mặt lộ vẻ phiền não.
Không phải là luôn nói như vậy sao? Phu xướng phụ tùy, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, vậy hiện tại nếu nàng gả cho một cái trang chủ, nàng phải làm những cái gì?
“Ngươi chỉ cần là chính ngươi thì tốt rồi.” Suy nghĩ của nàng thường làm cho người ta khó có thể đoán trước, Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi mỉm cười: “Trang chủ chỉ là cách xưng hô mà thôi, cũng không có cái gì vĩ đại.”
Gật gật đầu, Lam Như Nhật hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” lấy tay mơn trớn sợi tóc của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an nói: “Ngươi chỉ cần ở lại bên cạnh người ta là đủ rồi, cái gì khác cũng không cần để ý.”
“Được.”Lam Như Nhật rất nhanh đem phiền não quang sang một bên mà vui vẻ, mà theo đề tài mở ra, nàng thuận thế hỏi: “Vậy người nhà của ngươi đâu? Ta khi nào thì cùng với bọn họ gặp mặt?”
“Ta không có người nhà.” Câu hỏi của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi hơi ngừng một chút, rồi sau đó nói tiếp theo: “Bọn họ đều đã qua đời.”
Tuy rằng như thế, nhưng hắn cũng không cảm thấy thương cảm. Với hắn mà nói, song thân kỳ thật không khác người xa lạ, tồn tại hoặc không tồn tại căn bản không có gì khác biệt. Bởi vậy, vẻ mặt Lam Như Nhật giờ phút này làm hắn có chút bất đắc dĩ cười.
“Không cần lộ ra loại vẻ mặt này, này có ý gì.”
“Nhưng là một mình không phải thực cô đơn sao?” Lam Như Nhật nghĩ đến chính mình bên người ít nhất còn có Tiểu Tri, nhưng hắn lại không có, điều này làm cho nàng không khỏi toát ra thương cảm đối với hắn.
“Làm sao có thể.” Hạ Hầu Tà Nguyệt cười cười. Còn có một đống người ở bên cạnh chờ được giữ lại, hắn chỉ muốn một mình là tốt rồi, bởi vì là nàng, hắn mới đánh vỡ nguyên tắc của chính mình.
“Không đề cập tới chuyện này, uống thử xem.” Không muốn làm cho đề tài liên tục, Hạ Hầu Tà Nguyệt múc chén canh ngọt trên bàn đưa tới bên miệng nàng, ở ngay khi nàng uống xong liền hỏi:
“Uống ngon không?”
“Ừ!” Lam Như Nhật gật đầu, tư vị ngọt uống vào làm cho nàng rất nhanh đã bị dời đi lực chú ý, tự nhiên cũng đã quên chủ đề một khắc trước đang nói, thân thủ tiếp nhận canh ngọt, vui vẻ uống hết.
Nhìn Lam Như Nhật, trong mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt đối nàng tồn tại sủng nịch.