Chương 50-2

“Cảm tạ tôi cái gì, đây là Minh Thành kêu tôi tới, anh ấy biết có lẽ cô sẽ gặp phiền toái.”

Khương Thục ĐỒng sửng sốt, thảo nào, bằng không Từ Mậu Thận sẽ không biết rõ ràng như vậy, thời gian cô về nhà, cùng với việc sẽ phải gặp mẹ chồng, những chi tiết này chỉ Cố Minh Thành biết.

“Có điều may mắn là mẹ chồng cô hôm nay mới gặp cô, nếu bà ấy biết đêm qua cô không có nhà thì thảm rồi.” Từ Mậu Thận nói xong nhưng lời này còn bỏ thêm một gương mặt cười, Khương Thục Đồng có thể nhận ra khẩu khí của anh rất vui mừng.

Trong lòng Khương Thục Đồng lập tức lạnh, đêm qua anh ta đã sớm đi về, sao lại biết được Khương Thục Đồng ở lại nhà Cố Minh Thành.

Nhắc đến chuyện đó Khương Thục Đồng lại thấy xấu hổ.

Trong lòng Khương Thục Đồng có nghi vấn, là Cố Minh Thành nói cho Từ Mậu Thận mình không đi sao?

Không biết có phải hay không mà không hẹn lại cùng như nhau, hay là đồng dạng tâm tư, sáu ngày lễ sau Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành không ai liên lạc với ai, điện thoại không có một cuộc, tin nhắn cũng không có.

Giống như qua một đêm kia xuân phong nhất độ hai người chỉ là những người xa lạ không có quan hệ.

Đối với loại quan hệ này, Khương Thục Đồng cười lạnh một chút, quan hệ trên giường.

Trong khoảng thời gian này, Khương Thục Đồng hoặc là đi dạo phố, hoặc là ra ngoài chơi, thậm chí có một ngày Tiết Lan còn hẹn Khương Thục Đồng, hai người cùng nhau lên phố uống café.

Sau đó, Tiếu Lan hỏi một câu: “Chẳng lẽ cứ như vậy thôi à?”

Khương Thục Đồng không hiểu lắm ý của Tiết Lan là gì, có điều hẳn là liên quan tới chuyện mối quan hệ của cô và Cố Minh Thành.

Tay cô run một chút, nói: “Không biết.”

Thực nhanh, thời gian nghỉ tết qua đi, Khương Thục Đồng đi làm.

Ngày đầu tiên đi làm, tự nhiên mọi người đều không có tâm trạng để làm việc, Khương Thục Đồng cũng không ngoại lệ.

Không thể tưởng được, Cố Minh Thành vào văn phòng phát bao lì xì.

Khương Thục Đồng rất kỳ lạ, đối với nhân viên bên cạnh nói một câu: “Sao lại tự mình tới đưa bao lì xì, phát trong nhóm không được sao*?”

*Đoạn này lại giải thích, bên TQ thanh toán ví điện tử rất phổ biến, trong đó có chức năng lì xì (zalopay VN cũng có) có thể lì xì được toàn thể thành viên trong 1 nhóm chat.

“Rất nhiều người không có trong nhóm công ty, hơn nữa bao lì xì người nặng người nhẹ khác nhau, thể hiện làm nhiều có nhiều hay ý tứ ‘thiếu già trẻ đến’. Hơn nữa mỗi năm tổng giám đốc đều tự đến các phòng phát lì xì, cũng để thân mật với nhân viên.” Chị đồng nghiệp bên cạnh giải thích cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng ngẫm lại, cũng đúng. Nhưng nghe xong chị đồng nghiệp này nói xong lòng Khương Thục Đồng lại xao động, như thế nào cũng không yên ổn được, vẫn luôn mong chờ người kia đến.

Đã vài ngày cô không gặp anh.

Phòng thiết kế xôn xao, Cố Minh Thành đi tới dẫn theo thật nhiều người.

Một bộ dáng chúng tinh phủng nguyệt*, vẫn còn mang theo hơi thở của tết. (*chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ)

Anh tới.

Trái tim Khương Thục Đồng đập thình thịch, cô cúi đầu xem bản vẽ, khi Cố Minh Thành đi đến bên cạnh cô mới đứng lên.

Hôm nay Cố Minh Thành mặc một áo khoác nỉ màu xám đậm, ánh mắt nhìn về phía Khương Thục Đồng, ngược lại Khương Thục Đồng không dám nhìn anh.

Hơn nữa, phía sau Cố Minh Thành còn có nhiều người đi theo.

Cố Minh Thành nhìn bộ dáng quẫn bách của Khương Thục Đồng, nói một câu: “Như thế nào? Khương tiểu thư đã tới công ty được vài tháng mà vẫn còn thẹn thùng như vậy?”

Miệng anh nở một nụ cười khoan dung cùng thong dong, đó là nụ cười của thủ trưởng đối với cấp dưới.

Nhưng chính nụ cười này lại khiến Khương Thục Đồng không biết nên trả lời như thế nào.

Vì cái gì mà anh có thể tự nhiên như vậy?

Những người đi theo Cố Minh Thành cũng đều cười phụ họa theo.

Cố Minh Thành từ lấy nhân viên phía sau môt bao lì xì đưa cho Khương Thục Đồng.

Mặt trên viết tên Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng tới công ty không lâu, bao lì xì tất nhiên không nhiều lắm, cô đối với tiền cũng không quá ham muốn, cho nên đặt vào ngăn kéo.

Chỉ là, Cố Minh Thành vừa rồi đi ngang qua người cô mang đến một hương vị mùa đông, loại hương vị này khiến cảm xúc cô mênh mông.

Khương Thục Đồng ngồi xuống.

Cố Minh Thành dạo qua một vòng phòng thiết kế rồi liền đi, lúc đi tới cửa anh nhìn thoáng qua hướng Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng có thấy, cũng không xác định là anh đang nhìn cô.

Buổi chiều, Khương Vũ Vi tới tìm Khương Thục Đồng, bởi vì chuyện không theo đuổi được Cố Minh Thành, gần đây tâm tình Khương Vũ Vi hạ xuống không ít. Buổi tối hai người cùng nhau ăn cơm.

Cho dù đã qua năm mới, tâm tình Khương Vũ Vi vẫn không tốt, hôm nay cô tìm tới Khương Thục Đồng là nói lời thật lòng.

Không biết sao liền nói tới chuyện Cố Minh Thành cùng Nhϊếp Doanh Doanh.

Hai người tới tiệm mì sợi Lan Châu rất sạch sẽ, lúc này người không nhiều lắm, mặt quán nóng hôi hổi chỉ có hai người các cô.

Nghe tới cái tên Nhϊếp Doanh Doanh, chiếc đũa của Khương Thục Đồng ngừng một chút.

“Lần trước em nhìn thấy Nhϊếp Doanh Doanh.” Khương Vũ Vi nói đến đặc biệt không có tâm tư.

Tay Khương Thục Đồng khẽ run, lại một lần nhắc đến người cô chưa từng thấy mặt này khiến tâm cô không yên.

“Cô ấy… đẹp không?” Đây là vấn đề đầu tiên Khương Thục Đồng quan tâm.

Khương Vũ Vi tự nhiên cũng là ghen ghen, hẩy mũi nói: “Nói tới đẹp thì toàn Hải Thành có ai có thể so với chị, phong tình tự nhiên của cô ấy cũng không so được với chị, có điều rất có khí chất.”

Khương Thục Đồng tiếp tục ăn mì, tay vẫn còn run.

Trong lòng rối rắm hàm nghĩa của hai từ “khí chất”.

Khương Vũ Vi nói trong lúc nghỉ tết, có một lần cô ấy đi siêu thị nhìn thấy Nhϊếp Doanh Doanh cùng Cố Minh Thành từ trong siêu thị ra, Nhϊếp Doanh Doanh lên xe Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng thuận miệng, nói: “Cấp bậc Cố Minh Thành không phải là chỗ chúng ta có thể trèo cao. Ăn cơm đi. Còn có, em cũng chưa từng nói chuyện với người ta, sao lại biết đó là Nhϊếp Doanh Doanh?”

“Trực giác của phụ nữ, đặc biệt là trực giác với người cùng thích một người đàn ông.” Khương Vũ Vi đặc biệt khó chịu.

“Chị đã kết hôn tất nhiên không càn trèo cao anh ấy, nhưng xem ra em hình như không có hy vọng.” Khương Vũ Vi có bộ dáng trông mòn con mắt.

- --

Sant: Rất cần người cùng edit bộ này, các bạn comment phía dưới mình sẽ inbox nhé, chỉ cần bạn có khoảng 30 phút mỗi ngày và biết cách dùng google là được.