""Anh không nên như vậy! Em không thích."" Tuyết Thuần đỏ mắt, đẩy anh ra.
Vì sao lại không hề tôn trọng ý kiến của cô, mỗi lần đều dùng sức mạnh chứ? Tuyết Thuần rất không thích có cảm giác bị ép buộc, nếu anh vẫn dịu dàng như trước, cô nghĩ, cô đã có thể chấp nhận.
Nhưng mà lần này không được! Nếu hiện tại làm ra chuyện như vậy, anh sẽ còn có thể chiếm đoạt lấy cô ở tình huống nào nữa? Nguồn gốc là vì hiểu lầm và tức giận, như vậy xảy ra quan hệ khi đã kết hôn ở đây so với cưỡиɠ ɧϊếp khác nhau ở chỗ nào?
Bữa tiệc đêm đó anh trúng thuốc kí©ɧ ŧìиɧ của người khác, có thể giải thích vì ""thân bất do kỷ"" ( nghĩa là không làm chủ được bản thân). Nhưng mà hôm nay anh lại tỉnh táo, nhớ tới lúc trong phòng cô đã mở quyển nhật ký ra đọc, có phải là anh chỉ đọc duy nhất một trang đó thôi hay không?
Chỉ là nghĩ như vậy, cô liền xấu hổ không thôi. Trong quyển nhật ký vốn có nhiều ý tưởng dơ bẩn của cô, khó khăn nhất là mở miệng chuyện tình, đau nhất là khóc lóc kể lể! Cái loại này giống như bị người ta vạch quần áo sỉ nhục, trần trụi đến không còn bí mật gì đáng nói. Cách làm của Lại Tư, là một sai lầm không thể tha thứ.
""Không thích? Em cũng đừng quên, đêm đó em ôm lấy anh như thế nào? Chúng ta như vậy, như vậy, còn có như vậy..."" Lại Tư vừa phả ra hơi thở mập mờ, vừa nâng chân của cô lên đặt ở bên hông, bày ra tư thế đầy mờ ám, nhớ lại lần triền miên đêm đó.
Môi hơi lạnh, hơi thở nóng rực, ném nhưng qua lại ôn nhu, thô bạo cạy hàm răng của cô ra, cuồng dã dây dưa lấy lưỡi của cô.
Hai tay to lớn của anh, một cái nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu, bởi vì cơ thể bị anh đυ.ng chạm khẽ run sợ, thân thể lo lắng cong lên, động tác này lại càng làm cho anh tức giận.
Tuyết Thuần kinh hoảng, kịch liệt giằng co, anh như vậy với cầm thú thật không khác gì nhau. Đêm đó mặc dù không thể làm chủ, nhưng cũng là tràn đầy thương tiếc, mà nay hai tay của anh hung hăng thô bạo, da thịt trơn mềm không chịu nổi dày vò, mỗi một chỗ anh thô bạo vuốt ve đều để lại vết ửng đỏ.
Dù vậy, nhưng nghĩ tới bí mật nhiều năm cô cất giấu bị anh nhìn thấy, liền không có cách nào giống như đêm đó, tựa như bị trúng tà mà sa vào trong nụ hôn đầy kĩ thuật của anh, lúc này cô vẫn còn nhiều tức giận, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Lưu luyến dời khỏi đôi môi cô, Lại Tư hướng đến những nơi khác ""công thành đoạt đất"". Nét mày, hàng mi, vành tai, chóp mũi, má ngọc, xuống chút nữa.
........
""Thích không?"" Đáng tiếc lại không phải là do người đàn ông Trình Lãng kia làm, nơi này hắn ta không có chạm qua, nơi này, còn có nơi này, sau đó... "" Cắn một chút vào nơi đầy đặn, cơ thể Tuyết Thuần không khống chế được run lên.
Đêm đó cũng chưa từng trải qua d~danleqd xấu hổ và tức giận, cô đã bị kí©h thí©ɧ. Cô nhẫn nhịn, phát hiện anh một chút cũng không có ý định dừng lại, vẫn đang cố chấp làm nhục cô. Tại sao? Tại sao cứ phải để ý tới quá khứ của cô. Cô vất vả lắm mới có dũng khí để yêu, lại như vậy mà hủy diệt hy vọng của cô.
Tay không thể tự do hoạt động, nhưng cô còn có chân mà! Đừng nhìn thấy cô bình thường ít nói là nhu nhược, có thể trèo lêи đỉиɦ K2, cơ thể và tư chất ở bên trong không phải cũng rất tốt hay sao? Ở thời điểm Lại Tư cuồng nhiệt hôn cô, lúc mẫn cảm nhất, cô chậm rãi giật giật đùi, chuẩn bị cho anh đón đầu một trận đau đớn, để cho anh biết, cô không phải lúc nào cũng sẽ để cho anh ""anh cần em cứ lấy"" được!
Thời điểm đang cong đầu gối, đυ.ng phải vật nóng cứng rắn như sắt thép. Tim Tuyết Thuần như nhảy ra ngoài, nhưng là cơn tức vì bị đọc trộm bí mật, làm cho cô không bị nụ hôn của anh đoạt đi lí trí. Cô tranh nơi vừa nóng lại cứng kia ra, chân cong lên thật cao, hung hăng đá một cái!
Tuyết Thuần thường dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên Lại Tư đang mải mê hôn nơi thơm mát liền không hề phòng bị, bên dưới đột nhiên đau xót, một lực mạnh mẽ, đạp đổ anh xuống giường.
Đừng nhìn Tuyết Thuần bình thường nhu nhược, bởi vì cơ thể cũng rất có lực, trong lúc đá cô đã nghĩ đến việc Lại Tư thông minh sẽ không để cô có cơ hội lần hai, cho nên đã dốc toàn lực đá một lần.
""Anh đều xem cả rồi? Nhật ký của em, rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu?"" Tuyết Thuần nhanh chóng thở gấp, chật vật kéo lại quần áo, khóa cơ thể lại thật chặt.
Lại Tư vẫn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, quỷ dị đến không bình thường, ""Bảo bối, em nghĩ sao?""
Tuyết Thuần nghẹn ở cổ họng, nhưng cô biết mình không thể yếu thế, một khi yếu thế, liền nói lên tương lai bất bình đẳng. Mặc dù cô sống phụ thuộc, nhưng bản thân cũng không phải là của người khác.
""Lại Tư."" Mắt Tuyết Thuần khép hờ, thời điểm ngược lên lần nữa, rụt rè buồn bã, con ngươi nhàn nhạt, đã không hề trong suốt ươn ướt như lúc trước, giống như lúc ban đầu, chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại Tư trong lòng lạnh lùng, cô thản nhiên lớn tiếng, không có phẫn nộ, tâm không có tổn thương, cũng không có cầu xin, chỉ có khoảng cách xa lạ. Đột nhiên con người của anh co lại, anh tình nguyện cãi lộn với cô, thậm chí thỉnh cầu anh tha thứ, cũng không muốn nhìn thấy cô cư xử với anh như người xa lạ.
""Anh nhớ những chuyện ""trời ơi đất hỡi"", em cũng không so đo. Anh đã chán ghét em, không muốn gặp em, đại khái có thể làm như em không tồn tại, hoặc là em chuyển đi khỏi cuộc sống của anh. Nhưng mà, xin anh đừng nhục nhã em, bất luận phát sinh chuyện gì, lương tâm của em đối với anh đã có ""trời đất chứng giám"", em cũng tự nhận chưa từng làm chuyện có lỗi với anh.""
""Chúng ta, mỗi người nên lui về vị trí ban đầu của mình. Không cần... Từng bước lại gần nhau, chúng ta không thích hợp.""
Tuyết Thuần cúi thấp đầu, động tác thong thả mà bình tĩnh, sửa soạn lại quần áo của chính mình, trong lời nói vô cùng quyết liệt, sau đó từng bước đi khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng.
Trong một khắc cửa phòng vừa đóng, Lại Tư giật giật môi, bỗng nhiên nhận thấy rằng, mọi chuyện dường như đã kết thúc. Cô lại lui về trong mai rùa của chính mình.
Rắc! Gương trang điểm điêu khắc tinh tế rơi xuống nát tan tành, tay Lại Tư nắm lại dính đầy máu tươi.