""Về lời đồn đại thời điểm gần đây,
tôi muốn làm sáng tỏ ngay tại nơi này."" Phía dưới là một ký giả ở Phách Tương.
""Đúng là phu nhân của tôi tháng tân hôn đầu tiên đã đi du lịch, đó là bởi vì tôi bận rộn công việc, không có thời gian đi cùng cô ấy, mà lúc đó Tuyết Thuần vừa mới tốt nghiệp, mọi người đều biết, tốt nghiệp đi du lịch là chuyện rất bình thường, mà hôn nhân cũng là chuyện ràng buộc cả đời. Mặt khác, tôi cùng Trù gia Trù đại tiểu thư Trù Nhiên cũng không có ""vương vấn không dứt được"", thanh mai trúc mã cùng bằng hữu cũng chỉ đơn thuần là xã giao. Nếu lại có lời đồn đại bịa đặt, làm tổn hại thanh danh của phu nhân tôi, ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng, Lại Tư tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm trước pháp luật. Lấy danh dự của Lại Tư, tôi tin tưởng rằng, yêu cầu bồi thường không phải người nào cũng có thể chống đỡ được.""
""Tôi yêu người phụ nữ này!"" Lại Tư nâng tay Tuyết Thuần lên, con ngươi thật sâu thân mật nhìn cô chăm chú, ""Với người đến người đi, gặp là một loại duyên phận, đối với Tuyết Thuần vừa gặp đã yêu, liền quyết định tình cảm cả đời.""
Rầm! Phòng tuyết xây lên trong lòng ầm ầm sụp đổ! Trái tim, đập mãnh liệt, giống như muốn nổ tung. Hốc mắt Tuyết Thuần nóng lên, con ngươi đen trầm tĩnh sáng lên, lấp lánh lại lấp lánh, cô bị tình ái vây quanh, cảm động đến phát khóc. Cô không có nghe sai, trước mặt nhiều mĩ nữ cùng thục nữ như vậy, trong mắt anh lại chỉ có cô, bới vậy tới cuối cùng, chỉ nhìn một mình cô. Lại Tư nói, tôi yêu người phụ nữ này! Đối với cô vừa gặp đã yêu, liền quyết định tình cảm cả đời.
Lúc này Tuyết Thuần hiểu được, tiệc rượu dieendaanleequuydonn lần này rất ý nghĩa, thì ra là như vậy. Lại Tư à, cô có thể yêu sao? Lúc này đây, đã không còn có đáp án phủ định.
Phút chốc ánh sáng lại xuất hiện, chớp mặt lại chớp mắt một cái, bị truyền thông nổi tiếng chụp không ít ảnh, không hề nghi ngờ, ngày hôm sau nhất định đăng đầu trang báo.
""Vậy xin hỏi Lại phu nhân, cô đối với lời nói của Lại tổng, có phải hay không tin tưởng không chút nghi ngờ đây?""
Đầu óc Tuyết Thuần trống rỗng, mấy trăm ánh mắt, bên cạnh còn có một tia X, Tuyết Thuần khẽ cắn môi, ở giữa con mắt mong chờ của nhiều người chỉ dám nói một chữ.
""Đúng.""
.......
Mọi người bỗng bổ nhào tới.
Chỉ có Lại Tư giống như trong dự liệu, vẻ mặt vẫn cười trìu mến, ‘’Tuyết Thuần, ở đây chờ anh.’’
""Vâng.""
Nhìn đám người bọn họ rời đi, Tuyết Thuần một mình ở lại. Nhìn xung quanh, mọi người đều nói chuyện vui vẻ với nhau, không có Lại Tư, cô điềm đạm tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, im lặng uống nước chanh.
""Rất nhàm chán sao?""
Hả? Tuyết Thuần ngẩng đầu, ngồi đối diện là một người phụ nữ thanh tao lịch sự, cười đến mức nhạt nhẽo, nhưng đáy mắt biểu lộ thiện ý.
""Mama, là tiên tử tỷ tỷ.""
Là Tề Tiểu Thanh, con của Tề Luận, người phụ nữ kia chính là vợ của Tề Luận. Tuyết Thuần hiểu rõ.
""Ừ, vừa thấy tỷ tỷ xinh đẹp liền ba hoa, con với baba thật giống nhau.’’ Lại Dung Nhàn nhéo mũi Tề Tiểu Thanh một cái, quay lại nhìn Tuyết Thuần nói, ’’Tiểu hài tử này thật bướng bỉnh!""
""Haha, thực ra nhóc rất đáng yêu.""
Tuyết Thuần trời sinh bản tính đã thuần khiết, thích nhất bé con đơn thuần. Liếc mắt một cái đã cùng đứa nhỏ chơi đùa quên trời đất, hai người phụ nữ cùng một đứa nhỏ rất nhanh liền trở nên thân thiết, ngược lại đã không còn cô đơn.
Nhưng mà, tại sao Lại Tư vẫn chưa trở lại?
Mắt thấy đã gần tới đêm khuya, khách khứa đều rời tiệc cũng không lạ lắm.
Đúng lúc này, ""Không ổn rồi chị dâu!""Phù Khải chạy tới, thở hồng hộc nói.
""Chị dâu, chị mau đi xem anh hai một chút, anh ấy không xong rồi!"" Tề Luận vội vàng chạy tới, bộ dạng cũng không khá khẩm hơn là bao.
Không xong! Tuyết Thuần sốt ruột đến nỗi đứng lên, ""Anh ấy làm sao vậy?"" Phản ứng đầu tiên của cô chính là, Lại Tư nguy hiểm đến tính mạng! (ở đây chúng ta nhớ lại, bình thường trong bệnh viện, bác sĩ sẽ nói với gia đình bệnh nhân rằng bệnh nhân không qua khỏi, sau đó là một câu nói, đó là ""mọi người mau đi gặp mặt bệnh nhân lần cuối"")
""Anh hai ở trong phòng ngủ tầng hai, nằm trên giường hoàn toàn không khống chế được chính mình, chị dâu mau tới xem anh ấy một chút đi!"" Nếu không, anh hai sẽ nổ tung mà chết.
Tuyết Thuần rốt cuộc không dấu được vẻ mặt lo lắng, quên luôn việc giữ gìn hình tượng thục nữ, xách váy dài giống như mũi tên chạy về hướng phòng ngủ. Giờ phút này, chỉ thầm nghĩ nhìn thấy anh nhanh một chút.
Tiếng giày cao gót ""canh cách"", vang lên trong không gian rộng lớn.
""Lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ đi giày cao gót có thể chạy nhanh như vậy. Nơi này vốn rất nhiều phụ nữ, không hiểu tại sao anh hai thế nào cũng phải tìm tới chị dâu tính tình lạnh nhạt như vậy?""
""Anh hai nói, anh ấy là nhân sĩ đã kết hôn, cho dù là bị hạ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, cũng muốn làm một người chồng trung thủy.""
""Lời này nói rất được, Phù khải, cẩn thẩn kẻo đại ca thiến.""
""Tề Luận, chị dâu Tề đang nhìn anh sao?""
Tuyết Thuần vọt vào phòng ngủ, ""Lại Tư! Anh không sao chứ…"" Giọng nói đột ngột ngưng lại.
Trên mặt đất là váy đỏ chói mắt, áo khoác tây trang ngổn ngang, trên người Trình Diễm chỉ mặc duy nhất áo ngực
TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn) trong suốt cùng qυầи ɭóŧ tam giác, Lại Tư nằm trên giường quần áo không chỉnh tề.
Tâm Tuyết Thuần nguội lạnh đi nửa năm, trong một khắc, cô hình như nghe được tiếng cõi lòng tan nát.
Lại Tư vừa nhìn thấy Tuyết Thuần, lập tức biến thành sư tử phẫn nộ mạnh mẽ, không chút khách khí nhìn Trình Diễm quát: ""Cô cút ra ngoài cho tôi."" Không còn là hình ảnh một con người nhã nhặn lịch sự! Không còn là Trình Diễm!
""Em không muốn! Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh mà! Lại Tư!""
""Lời tôi nói lúc trước ở buổi party, cô nghe có hiểu không? Để tôi nói lại lần nữa cho cô nghe, người Lại Tư tôi yêu là Tuyết Thuần, chỉ có một mình Tuyết Thuần!""
Váy đỏ còn trên mặt đất nhưng Trình Diễm đã bị Lại Tư kéo ra ngoài, giống như ném vật rác rưởi ra bên ngoài.
Trình Diễm thảm hại không có mặc quần áo, cứ như vậy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị vứt bỏ ở ngoài cửa. Tuyên bố, kế hoạch tác chiến lần thứ 791 bằng thuốc kí©ɧ ŧìиɧ của cô, lại thật bại!
""Tuyết Thuần, anh, thật xin lỗi."" Lại Tư thở hổn hển, Trình Diễm lần này lại ra tay nặng hơn, xuân dược lần này nhiều hơn, so với lần trước lại càng mãnh liệt. Nhưng mà cũng không sao, không phải có Tuyết Thuần sao, Tuyết Thuần của anh! Khà khà…
Lần đầu tiên nhìn thấy Lại Tư như vậy, Tuyết Thuần nhất thời sởn tóc gáy, trong khi anh gấp gáp bước tới, cô lui về phía cánh cửa.
Lại Tư chống hai tay lên cửa, khóa cô vào trong thế giới của anh.
Tuyết Thuần tính chui ra từ khe hở dưới tay anh, Lại Tư lại bỗng nhiên gắt gao ôm lấy cô, trong nháy mắt, cô phát hiện cơ thể Lại Tư run kịch liệt, vô cùng nóng. Anh đang sợ hãi!
Lại Tư cố nén hưng phấn, cảm nhận được ngực cao ngất của Tuyết Thuần ở trong ngực anh. Anh sờ gáy cô, vùi đầu cười trộm, sắp rồi, anh rất muốn! Tuyết Thuần sắp trở thành người phụ nữ của anh!
Hiển nhiên, phán đoán của Tuyết Thuần là vô cùng sai lầm, tiểu bạch thỏ đáng thương còn đang vỗ vỗ vai rộng của anh, thăm hỏi anh.
""Tuyết Thuần."" Lại Tư quả nhiên là lão yêu ngàn năm, rất nhanh khuôn mặt liền thay đổi, khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên bi thảm, hai mắt đẫm lệ giống như phủ sương mù, giống hệt một đứa trẻ vô tội, ""Người phụ nữ Trình Diễm kia hạ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ với anh, em đừng nghi oan anh.""
Tuyết Thuần ngưng tay, hai mắt trợn tròn, người phụ nữ kia hạ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ với anh? Chịu thiệt thòi vẫn là cô ta mà! Trình Diễm, cô ta thật sự rất yêu Lại Tư, nhưng mà thái độ vừa rồi của Lại Tư đối với cô ta thật không tốt. Bất quá cũng là, đàn ông để phụ nữ cưỡиɠ ɠiαи, nói ra thật mất mặt! Tuyết Thuần vừa thông cảm cho Trình Diễm, một bên lo lắng cho Lại Tư.
""Em đưa anh đi bệnh viện.""
""Không kịp nữa rồi."" Lại Tư khẽ cắn môi, vẻ mặt thống khổ, bộ dáng hết sức đau đớn. Anh nhẫn nại thật vô cùng vất vả! Lại Tư ngã lên người Tuyết Thuần, trực tiếp ôm chầm lấy cô.
""Vậy em gọi bác sĩ tới…""
Lại Tư đánh một quyền vào cửa, ngay sát vành tai của Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần bị dọa sợ, bởi vì vẻ mặt của anh chẳng mấy chốc lại thay đổi. Mím mím môi, anh giống như một vị vua dfienddn lieqiudoon cường thế làm Tuyết Thuần chả dám nhúc nhích. Con ngươi đen không đứng đắn, nóng rực tựa như mang theo ngon lửa cháy hừng hực, làm cho cô bị bỏng.
Ánh mắt này, có chút quen thuộc, mỗi lần vào lúc anh hôn cô, đều mang theo con ngươi nóng rực dịu dàng. Nhưng lúc này đây, lại có điểm không giống. Có cái gì không giống chứ? Đúng rồi, anh không cười. Môi mím chặt, ánh mắt bá đạo, là một cỗ cố chấp, là khí thế áp đảo không cho phép người khác cự tuyệt, con người đó đang cố nén rục rịch.