Chương 7: Không có về sau

Tô Tranh nhìn bộ dáng cô vội vàng mà lại khát vọng, cuồng nhiệt trừu động, trong phòng hết đợt này đến đợt khác phát ra âm thanh bạch bạch, thỉnh thoảng có tiếng nước truyền vào lỗ tai Úc Cẩm, thật da^ʍ mỹ.

Cảm nhận được vách trong hoa huyệt Úc Cẩm gắt gao bóp chặt mình, âʍ đa͙σ co rút lại khẩn thiết mà bao vây lấy du͙© vọиɠ luật động dưới thân anh, anh rốt cuộc nhịn không được, đem du͙© vọиɠ rút ra, bắn ở lòng bàn tay.

Úc Cẩm cuộn tròn thân thể run rẩy, Tô Tranh cúi thấp người hôn hôn khóe môi cô: “Xin lỗi không nhịn được.”

Úc Cẩm hơi hơi híp mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng trong lòng bàn tay anh, khóe miệng giơ giơ lên: “Như thế nào không bắn lên người em?”

Tô Tranh rút khăn giấy ra chà lau tay, thuận thế đi vào phòng tắm rửa mặt, mặc áo ngủ đi ra, Úc Cẩm thân mình trần trụi nằm trong phòng Tô Tranh ngó trái ngó phải.

Tô Tranh nhăn nhăn mày hỏi: “Không lạnh sao?”

Úc Cẩm chỉ vào hạ thân, vũ mị cười: “Bên trong nóng hổi, không lạnh.”

Nhìn Tô Tranh nhăn lại đỉnh mày, Úc Cẩm cười đến xinh đẹp, đá động hai cái đùi.

Cô chỉ vào khung ảnh trên tủ đầu giường hỏi anh: “Anh vẫn còn giữ lại cái này?”

Cô mới vừa vào cửa liền thấy, đó là khi cô biết sinh nhật anh, không có chuẩn bị bất luận quà sinh nhật gì, tùy tiện từ trong ba lô lấy ra bức ảnh ném cho anh, còn không biết xấu hổ mà nói về sau chờ cô nổi tiếng, nó sẽ rất trân quý.

Mặt sau cô viết một câu cho anh —— lớp trưởng, mình thích cậu a.

Anh xốc chăn lên đem cô kéo vào trong l*иg ngực: “Tâm ý của anh chưa từng thay đổi.”

Úc Cẩm sợ hãi, cô trước kia sợ mình sẽ động tâm, hiện tại sợ hãi hơn chính là anh động tâm.

Cô không cách nào đáp lại tình cảm của anh, cũng không cách nào đối mặt với nội tâm chính mình.

Cô trở mình, đem anh đè dưới thân, dùng môi ngăn chặn anh nói, sau đó mị hoặc nói: “Làʍ t̠ìиɦ đi, vừa rồi không chơi đủ.”

Cả đêm cuồng hoan, gần như đến hừng đông, hai người trong phòng tắm kết thúc cuộc chiến vây thú.

*

Hôm sau, trong nhà Tô Tranh có khách tới.

Tô Tranh mở cửa, làm động tác, ý bảo mọi người nhỏ giọng.

Chất lượng giấc ngủ của Úc Cẩm vẫn luôn rất kém, Tô Tranh mới vừa xốc chăn lên, cô liền tỉnh, nghe được anh nói với người ta: “Bạn gái con hôm qua không ngủ được, mọi người nhỏ giọng chút.”

Cô trong tâm lại đau lại toan, cô cùng anh từ trước không có về sau, sau này cũng sẽ không có tương lai.

Úc Cẩm mặc quần áo ra khỏi phòng ngủ, chào đón cô là khuôn mặt quen thuộc, người nọ kinh hoảng chớp mắt một cái.

Nhìn bộ dáng ông kinh hoảng, Úc Cẩm tự giễu mà cười cười, mẹ Tô Tranh giới thiệu người tới, Úc Cẩm hào phóng mà theo Tô Tranh gọi đối phương dượng nhỏ.

Dượng nhỏ Lâm Kỳ vào lúc phòng khách không có người, ông hỏi: “Con cùng mẹ con gần đây tốt không?”

Úc Cẩm liếc mắt nhìn ông, trong ánh mắt đều là khinh thường, cười khẽ nói: “Nhờ phúc của ông, đều khá tốt.”

Dượng nhỏ tựa hồ muốn nói, năm tháng để lại dấu vết trên mặt ông, hắn không có trước kia khí phách hăng hái, nói chuyện khi cũng có chút khϊếp đảm mềm mại, ông hỏi cô: “Thật lâu không gặp mẹ con, bà ấy còn làm ở ngân hàng sao?”

Úc Cẩm quay đầu lại nhìn vào mắt dì nhỏ Tô Tranh nói: “Ông quản bà ấy làm gì, mẹ tôi hiện tại sống rất tốt.”

Không ai chú ý tới tinh quang nơi khóe mắt cô lóe lên, cô quật cường mà ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dượng nhỏ, khóe môi giơ lên: “Bà ấy đang yêu đương đi, cùng bạn trai chu du thế giới, thực hạnh phúc.”

Úc Cẩm lời này không phải nói cho Lâm Kỳ nghe, là nói cho chính mình nghe.

Mẹ đang ngao du thế giới, trong một góc của thế giới nào đó cùng bạn trai mới, bà ấy thật sự hạnh phúc.