Trong lớp của Cố Hằng thì Trần Thi Mạt chỉ bỏ duy nhất một tiết đầu tiên vì tham gia hoạt động câu lạc bộ, còn lại sau đó cô ta không bỏ buổi nào cả.
Cô ta vuốt tóc, khẽ mỉm cười: “Cái này tất nhiên là nghe lời thầy ấy nói rồi.”
Những từ này…
Cũng có chút thông minh đấy, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Tiểu Vũ càng khiến người ta cảm thấy quan hệ giữa cô ta và Cố Hằng rất khác thường, nếu không sẽ không bao giờ có giọng điệu quen thuộc như vậy.
Tôi cau mày, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cuối cùng cũng hết tiết rồi, tôi đang định đứng dậy đi ra khỏi giảng đường thì một anh chàng bất ngờ đi ngang qua và chặn đường tôi.
“Bạn học Tống Vãn!”
Khi tôi nhìn lên, tôi thấy một khuôn mặt trẻ trung và xa lạ.
“Cậu là……”
Chàng trai xấu hổ gãi đầu: “Tớ là Ngụy Triết, lúc trước tớ đã kết bạn với cậu.”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra một cách muộn màng rằng đây chính là chàng trai mà trước đây Cố Hằng đã đích thân ấn từ chối kết bạn trên điện thoại tôi!
“Làm sao vậy?” Vừa hỏi, tôi vội quay đầu liếc nhìn bục giảng.
May quá, Trần Thi Mạt và vài người nữa đang vây lấy anh ấy mà đặt câu hỏi.
Anh hơi cụp mắt xuống, vốn không để ý đến tình hình ở đây.
Ngụy Triết ho khan một tiếng: “Chỉ là… à đúng rồi, tớ muốn hỏi vì sao lần trước cậu không đồng ý lời mời kết bạn của tớ?”
Tôi không muốn vòng vo nên nói thẳng: “Bạn học này, tớ có bạn trai rồi.”
Ngụy Triết không có vẻ gì kinh ngạc, ngược lại cười nói: “Tớ có hỏi thăm rồi, cậu nói cậu đã có bạn trai rồi nhưng trong trường chưa ai từng thấy bạn trai của cậu cả!”
“Chắc là cậu không muốn bị làm phiền quá nhiều nên mới nói vậy thôi đúng không?”
? ? ?
Cậu có muốn nghe kỹ lại câu đang nói cái gì không???
Tôi chưa kịp giải thích thì anh ta đã nói tiếp: “Yên tâm đi! Tớ nhất định sẽ không làm phiền cậu đâu! Chúng ta làm bạn trước nhé!”
“Tớ thật sự cảm thấy cậu rất đáng yêu! Bạn học Tống Vãn ơi cậu cho tớ một cơ hội đi!”
Tôi: “...”
Ngay khi tôi định từ chối, một giọng nói thân quen và nhẹ nhàng vang lên.
“Tống Vãn.”
Tai tôi nhất thời tê dại, theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Cố Hằng.
Tôi không biết tại sao, nhưng khi anh ấy gọi tên tôi, tôi luôn cảm thấy khác biệt so với những người khác.
Cả giảng đường rơi vào im lặng, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Lưng tôi còng cả xuống, tôi vội vàng hỏi: “Giáo sư Cố?”
Cố Hằng co duỗi ngón tay, ngón tay thon dài như ngọc gõ nhẹ lên chiếc bàn trên bục giảng.
“Giúp tôi mang chỗ bài tập về nhà này đến văn phòng.”
Tôi vội đáp: “Được!”
“Này, Tống…” Ngụy Triết do dự gọi tôi từ phía sau, đôi mắt của Cố Hằng lướt nhẹ qua anh ta.
Ngụy Triết rụt cổ lại, theo bản năng nuốt những lời còn lại xuống bụng.
Không trách cậu ta được, chướng khí của Cố Hằng quá nặng rồi.
Tôi chạy tới, ôm đống bài tập lên, ngoan ngoãn đi theo Cố Hằng ra cửa.
Lúc này Trần Thi Mạt đột nhiên gọi anh ấy: “Giáo sư Cố?”
Cố Hằng dừng một chút, quay đầu lại.
Trần Thi Mạt mím môi cười: “Vừa rồi trong lớp em có chút không hiểu…”
Cố Hằng ngắt lời cô ta: “Có thể gửi email.”
Trần Thi Mạt sửng sốt một chút, sắc mặt cứng đờ trong chốc lát, nhưng một giây sau lập tức khôi phục lại bình thường, cười gật đầu: “Được.”
Cố Hằng lại nhìn tôi, lông mày hơi nhướng lên.
“Đi thôi Tống Vãn.”