Chương 1: Tối nay về nhà với anh

Cứu tôi với, tôi nào có ngờ được rằng người chồng giấu mặt của mình lại là giáo sư thỉnh giảng ở trường đại học tôi đang học.

“Vãi, giáo sư hôm nay đẹp trai thế!”

Bạn cùng phòng Triệu Tiểu Vũ nhéo cánh tay tôi và hét lên.

Tôi cũng sắp ngất mất rồi đây.

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Cố Hằng là liên hôn giữa hai gia tộc, anh ấy lớn hơn tôi 9 tuổi.

Vì còn đang học đại học nên tôi chọn che giấu cuộc hôn nhân này.

Nhưng mà có nghĩ thế nào tôi cũng không ngờ được rằng lại gặp anh ấy ở đây.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, gọn gàng chỉnh tề, đôi lông mày và ánh mắt sắc bén phía sau gọng kính lạnh lùng đến cực điểm.

Kể từ lúc anh bước vào thì giảng đường đã náo động cả lên rồi.

Tôi nhịn không nổi mà cúi đầu, lấy điện thoại ra điên cuồng nhắn tin cho anh: “Anh đến trường em sao không báo trước với em một câu?”

Triệu Tiểu Vũ điên cuồng kéo tôi: “Đừng nghịch điện thoại nữa, trai đẹp như này mà không tranh thủ ngắm là thiệt đó!”

Tôi bất lực: “Cậu bình tĩnh chút đi…”

“Bạn học kia, bạn có câu hỏi gì không?”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Tôi cứng ngắc ngẩng đầu lên, phát hiện toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều đang quay đầu lại nhìn tôi.

Bị chồng mình bắt quả tang trốn học là cảm giác gì đây?

Đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông, tôi không khỏi đứng dậy: “Không…”

Anh ấy chưa nói xong thì Triệu Tiểu Vũ đã chọt vào vào lưng tôi một cái rồi hét lên đầy phấn khích.

“Giáo sư ơi, bạn cùng phòng của em muốn hỏi thầy đã có bạn gái chưa ạ!”

Tôi: “...”

Câu hỏi này vừa đưa ra thì cả giảng đường như muốn nổ tung luôn.

Tôi xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố mà chui xuống.

“Không có.”

Sau khi giọng nói vang lên, mọi người đồng thanh la ó.

Ngay sau đó anh khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

“Nhưng có vợ rồi.”

Khóe môi anh như cong lên, giảng đường khó khăn lắm mới yên tĩnh lại được chút thì anh ném thẳng một quả bom xuống.

“Hơn nữa, vợ tôi còn đang ở đây.”

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi thì mái nhà của giảng đường như bị hất tung lên.

“Aaaaa, câu này là ý gì đây!”

“Ôi người đàn ông này thế mà lại kết hôn sớm à!”

“Có thật không ạ? Giáo sư đừng trêu chúng em nữa!”

Ánh mắt Cố Hằng nhẹ nhàng lướt qua tôi.

Dường như cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, rồi cười nhẹ giải thích.

“Ý tôi là, cô ấy cũng học trường này. Nhưng cô ấy vẫn đang đi học, không tiện nói với mọi người.”

Giảng đường ngập tràn tiếng thở dài.

Cho đến khi ra khỏi lớp, tôi vẫn nghe thấy có nhiều người đang thảo luận về chuyện này.

“Vợ của giáo sư cũng học trường này, là ai được nhỉ?”

Tôi cắn rứt lương tâm mà thu dọn sách vở, chỉ muốn trốn khỏi đây càng sớm càng tốt.

“Thôi bỏ đi, không quan tâm mấy chuyện này nữa, tối nay chúng ta ăn gì bây giờ nhỉ?”

Vừa bước chân ra khỏi giảng đường thì điện thoại tôi rung lên hai lần.

Bất ngờ thật, là tin nhắn của Cố Hằng.

“Tối nay về nhà với anh.”