*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hi mọi người, dạo này bận quá nên hôm nay mới ngoi lên. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ❤ Hai ngày sau, "Dạ Vũ" chính thức công chiếu.
Không thẹn với danh tiếng tốt của nó, trong kì nghỉ hè này, bộ phim điện ảnh chém ngang bổ dọc, nghiền áp toàn trường. Ngày đầu số vé bán ra vững vàng trăm triệu, điểm đánh giá toàn bộ trên 9 điểm.
Chỗ ngồi trong rạp gần như chật ních.
Mà ngày công chiếu này, còn chưa chính thức bước vào kì nghỉ. Nhìn xu thế người xem, bộ phận phòng bán vé vô cùng chờ mong, mấy ngày sau hẳn là có thể sáng tạo nên kỉ lục mới.
"Dạ Vũ" không thể nghi ngờ chính là một bộ phim điện ảnh top đầu doanh thu, bộ phim thương mại này của Vương Trạch Văn lại một lần nữa thắng lớn.
Bởi vì đoàn phim của Vương Trạch Văn vẫn còn đang quay "Xin hãy nghe tôi nói", thế nên cảm giác oanh động bên ngoài tác động không quá mãnh liệt đến họ. Lúc tiến hành thu âm càng không thể có bất kì tạp âm gì, điện thoại của mọi người đều để chế độ rung, hoặc im lặng. Mãi tới cuối ngày công chiếu, kết thúc công việc, mọi người mới lên mạng xem náo nhiệt được.
Hứa Dương Ninh nghe được chuyện từ chỗ trợ lý, thổn thức cảm khái với Lâm Thành: "Đạo diễn Vương không hổ là đạo diễn Vương, thật đúng là không màng hơn thua, bình thản ung dung." Thị trường điện ảnh bây giờ không ngừng bành trướng, phim điện ảnh hot có thể thu lời gấp nhiều lần so với trước kia. Giống như "Dạ Vũ", tuy về mặt phục trang tốn khá nhiều công phu, nhưng bởi phí tổn trong lúc quay chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng có đầu tư, nên chỉ tốn tầm ba trăm triệu. Có thể tưởng tượng được người đầu tư cuối cùng thu lợi về sẽ nhiều tới mức nào.
Hứa Dương Ninh lại nhìn về phía Lâm Thành, tiếc nuối: "Tiếc quá. Trợ lý của tôi xem phim rồi, bảo là anh lộ mặt không nhiều. Đương nhiên màn biểu diễn của anh khắc sâu ấn tượng trong lòng người xem, tôi cảm thấy anh sẽ có thêm rất nhiều fan trong giới đây."
Người xem bình thường dù sao cũng vẫn rất "lười", thích bộ phim đơn thuần chính là bộ phim đó, rất ít khi cố ý tìm thử xem một nam thứ trông thế nào, tên gọi là gì. Nếu trên phim không thể khắc sâu ấn tượng cho người xem, vậy hiệu quả và lợi ích từ bộ phim điện ảnh này sẽ không cao.
Lâm Thành khẽ cười, cũng không thấy có vấn đề gì. Nếu không phải là ít lộ mặt, nhân vật Bắc Cố này cũng đã chẳng tới lượt anh.
Lâm Thành cười bảo: "Tổng thời gian tôi lộ mặt hẳn là không quá ba phút."
Hứa Dương Ninh thấy bản thân anh không thèm để ý, cũng bật cười, nói: "Phim này chắc là có thể lên tới ba mươi phút rồi. À, mọi người vừa muốn đi ăn mừng "Dạ Vũ", nói muốn đi chúc mừng một hồi, anh có đi cùng không?"
Phim điện ảnh của Vương Trạch Văn bùng nổ, đây là một tin tốt đối với tất cả mọi người. Đoàn phim mới đương nhiên cũng có thể được ké fame.
Lâm Thành uyển chuyển từ chối: "Để lần sau đi. Tối nay tôi muốn tới tìm đạo diễn Vương. Phần diễn của tôi cũng sắp kết thúc rồi."
Trong một khắc nghe thấy câu trả lời này, Hứa Dương Ninh ngây ra. Cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu mình diễn một bộ phim bùng nổ về danh tiếng, thậm chí còn rất có khả năng sẽ trở thành nữ thứ nổi tiếng trong dòng phim điện ảnh thương mại, thì tình huống bây giờ sẽ thế nào.
... Tóm lại không thể nào giống Lâm Thành được. Người này đúng là sống trong một thế giới khác.
Hứa Dương Ninh nhìn anh thật sâu, thở ra một hơi, mang theo cảm xúc phức tạp nói: "Trước kia tôi cảm thấy, lăn lộn trong cái giới này, không có chút "này nọ" thì không được. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, nếu là anh mà nói, cho dù không có vận may, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nổi."
Tôi cũng chỉ là dựa vào vận may mà thôi. Lâm Thành nói trong lòng: Không có vận may gặp được Vương Trạch Văn, thì ngay cả cơ hội để cố gắng cũng sẽ không có.
Buổi tối, khi Lâm Thành tìm tới Bá Nhạc của mình, đối phương đang ngồi trên sofa, trên bàn mở cùng lúc máy tính, iPad, điện thoại, đang điên cuồng lướt bình luận trên mạng.
Lâm Thành thấy cảnh tượng bận rộn kia, không khỏi bật cười.
Vương Trạch Văn chính là người một tên thủy quân hắn cũng không chịu thua, cứ một hai phải hơn người, bình thản ung dung gì đó... không hề tồn tại.
Đạo diễn Vương thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, thấy là Lâm Thành, thì đôi mày đang nhíu khẽ giãn ra, ra hiệu cho Lâm Thành tìm một chỗ ngồi xuống.
"Em cứ từ từ." Vương Trạch Văn xắn tay áo lên, "Chờ anh viết tiểu luận này xong đã, uốn nắn họ về đường ngay."
Lâm Thành nghi hoặc: "Uốn nắn cái gì?"
"Tư tưởng không lành mạnh của họ." Vương Trạch Văn nói, "Còn cả cái đám xem phim không đúng cách nữa."
Phản hồi trên mạng vô cùng nhiệt liệt, đề tài có liên quan gần như quét ngang toàn bộ diễn đàn, tất cả đều là hành vi tự phát của cư dân mạng, tiền tiêu cho quảng cáo phim thành ra cũng ít đi nhiều.
Với xu thế tất yếu này, cho dù đối diện có người muốn anti, cũng rất khó xuống tay. Tổ tuyên truyền "Dạ Vũ", chỉ cần mua mua một chút trên mạng, phô ảnh ra với người qua đường, là đã nắm chắc phần thắng.
Niềm vui của cư dân mạng chỉ đơn giản vậy thôi.
Có người vui vì hình ảnh chân thực.
Có người vui vì cốt truyện trọn vẹn.
Có người vui vì võ thuật ảo diệu.
Nhưng lại càng nhiều người vui vì... ship CP.
Vương Trạch Văn càng lướt càng thấy không thích hợp, nụ cười dần cứng lại, đến cuối biến thành bộ dáng thù hận sâu như biển mà Lâm Thành nhìn thấy kia.
Bởi trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã thấy quá nhiều mẩu truyện nhỏ, tần suất xuất hiện cực cao. Keyword là: Bắc Cố x Phùng Trọng Quang, Lâm Thành x Quách Dịch Thế, tên bốn người tự do tổ hợp, tự công tự thụ cũng có luôn... Bình luận cực kì xôm.
Mà nội dung cụ thể rất khó coi, xe không ngừng lượn lờ ở biên giới giữa nội thành và ngoại thành, nóng lòng muốn vọt qua bên kia mốc.
Cái tay Vương Trạch Văn hư hỏng, còn mang tâm tình khó lòng giải thích lên web đồng nghiệp tìm keyword thử một chút.
... Nơi kia thì lại là cánh cổng lớn mở ra thế giới mới thế nào chứ? Đó là nơi ngay cả khóa cửa cũng đã bị đập nát luôn rồi. Hắn học được vô số tri thức ảo tưởng vô dụng trong đó.
Đầu Vương Trạch Văn toàn là dấu chấm hỏi. Các cư dân mạng rốt cuộc là đã nghĩ gì vậy?
Mới đầu Vương Trạch Văn còn không hiểu ra làm sao, đăng một cái Weibo, nhắc mọi người.
Vương Trạch Văn: Bắc Cố và Phùng Trọng Quang, quan hệ chính là kiểu cùng chung lí tưởng. Đó là tình cảm càng giống tình huynh đệ giang hồ phức tạp hơn.
Các cư dân mạng sôi nổi rep lại: "Cảm ơn, ship rồi!"
"Tình sâu nghĩa trọng, ban cho cuộc đời mới!"
"Tình huynh đệ càng phức tạp, thì lại càng không đơn thuần ~ hí hí."
"Tui mang hai người đó đi đây, cảm ơn đạo diễn Vương đã rải đường."
"Cái đôi này đúng là tự dằn vặt nhau. Một người đồng ý trả giá toàn bộ, một người tự tiện chọc ghẹo còn giả vờ không biết. Làm bạn là có thể giả vờ không biết gì như vậy được hay sao? Có thể."
"Phùng Trọng Quang là đồ cặn bã, không yêu thì đi chọc người ta làm gì?"
Vương Trạch Văn:??
Rất nhanh, Quách Dịch Thế bên kia up một cái ảnh trong album điện thoại lên, trong ảnh cậu ta ôm lấy vai Lâm Thành, nhìn vào camera, cong miệng nở nụ cười.
Caption là: Chúng tôi là anh em tốt thuần khiết!
Vương Trạch Văn ngứa ngáy răng lợi, liếc mắt nhìn Lâm Thành, bởi sát khí đối với người trong ảnh còn chưa kịp thu lại, bị Lâm Thành nhìn thấy, vẻ mặt anh trở nên không thể nào hiểu nổi.
Vương Trạch Văn ấn mạnh ngón tay, up tiểu luận cuối cùng cũng viết xong của mình lên.
Âm thanh thông báo người đã follow của Lâm Thành theo sát đó vang lên, anh mở ra xem thử.
Đạo diễn Vương, dùng tri thức phong phú, văn chương lai láng, phân tích bắt đầu từ lịch sử kiến quốc, kết hợp cổ kim trong ngoài, chứng minh rằng giữa Bắc Cố và Phùng Trọng Quang, là tình nghĩa cách mạng thuần khiết, lên điện ảnh, chính là tình cảm hiệp nghĩa.
Từng câu từng chữ, đều làm người ta nhận ra được cảm xúc thẳng nam sắp hỏng mất của đạo diễn Vương.
Một bức văn chương cẩm tú dụng tâm lương khổ này, không chỉ không đưa được cư dân mạng về lại đường ngay, mà ngược lại còn chọc cười họ. Phía dưới bình luận tràn ngập "cười ỉa".
Lâm Thành nghiêm túc đọc xong, chính anh cũng muốn cười, tiếc là bị Vương Trạch Văn trước mặt nhìn chằm chằm, đành phải cố nhịn xuống.
Anh cảm thấy sự nghiêm túc, có quy tắc này của Vương Trạch Văn, vô cùng quyến rũ. Để giúp hắn, anh share lại bài viết, rồi đăng một bức ảnh chụp bút kí phân tích nhân vật Bắc Cố trong điện thoại lên.
Lâm Thành: Đạo diễn Vương giảng giải kịch bản cho tôi đó. Đạo diễn Vương rất nghiêm túc. 【 hình ảnh 】
Cư dân mạng xem đám chữ rậm rạp, chằng chịt trên trang giấy kia, bày tỏ vô cùng khϊếp sợ. Đặc biệt là sau khi thấy một câu được vòng tròn đánh dấu màu đỏ kia: "Liên tưởng tới tình nghĩa trong Tây Du Kí, gặp hoạn nạn phấn đấu tới quên mình", thì đều hét to – "Đạo diễn Vương đúng là thẳng nam nghiêm túc!"
Vương Trạch Văn đã bị logic thần thánh của họ làm cho điên lên rồi. Thầm mắng cái đám đứng núi này trông núi nọ. Hắn thậm chí còn muốn tìm thủy quân, giúp đăng tin Lâm Thành bị hắn quy tắc ngầm hồi trước lên.
Trước kia là giả, giờ là thật. Couple thật không ship, đi ship với Quách Dịch Thế làm gì?
Vương Trạch Văn nghiêm túc hỏi: "Em có cảm thấy hai nhân vật này gay không?"
Lâm Thành im lặng. Trước giờ anh vẫn luôn thấy rất gay.
Vương Trạch Văn tự kỉ, ném điện thoại xuống, vắt tay lên trán nằm rạp xuống sofa.
Lâm Thành gọi hắn hai tiếng, phản ứng của hắn đã vô cùng uể oải, bị CP giữa bạn trai mình và người khác làm tổn thương, không muốn nói thêm gì nữa.
Độ hot này hẳn sẽ duy trì tận đến khi phim ngừng chiếu. Vương Trạch Văn nghĩ tới chuyện này, đã muốn quỳ gối trước cư dân mạng.
Lâm Thành lướt lướt Weibo của mình ngược về trước, lướt tới tận 3, 4 năm trước, cuối cùng cũng tìm được bài viết đang cần tìm kia.
Lúc ấy anh quay xong một bộ phim truyền hình, vì hỗ trợ tuyên truyền, anh đã cùng đoàn phim tham gia một gameshow.
Gameshow kia tuy rằng có được quay, nhưng bởi cuối cùng họ quá tệ, nên không được chiếu, chỉ có một phần clip trong phần trailer.
Lúc ấy MC cầm mic hỏi anh, có tâm nguyện gì không?
Lâm Thành đáp, tâm nguyện là có thể tham gia diễn một phim có thật nhiều người xem. Diễn viên chính hay phụ cũng không quan trọng. MC lại hỏi, còn có tâm nguyện gì khác không? Ngoài chuyện sự nghiệp ra.
Lâm Thành nhớ rõ thiết lập nhân vật Vương Đào chọn linh tinh cho anh lúc ấy, phải giả vờ làm mỹ thiếu niên style Hàn Quốc này nọ, anh bực mình với gã nên đã trả lời là, muốn tìm một nửa còn lại, cùng trải qua một đời.
MC rõ ràng cũng rất ngạc nhiên, lại hỏi, muốn tìm một nửa còn lại như thế nào?
Câu trả lời này, Lâm Thành cũng đã không còn nhớ rõ, nhưng anh xem lại video một chút, phát hiện lúc ấy mình đã đáp, "Một người tôi sẽ cực kì thích."
Lâm Thành cảm nhận được dấu vết thời gian, ấn like cho cái video phỏng vấn kia, rồi share lại.
Lâm Thành: Đã thực hiện được toàn bộ tâm nguyện rồi ~ năm nay chắc là năm được ngôi sao may mắn chiếu rọi nhỉ? @Vương Trạch Văn, cảm ơn đạo diễn Vương.
Vương Trạch Văn đang tự kỉ ở một bên, không có bất kì phản ứng nào đối với chuông thông báo. Lâm Thành kéo tay áo hắn, đưa iPad qua.
Vương Trạch Văn than: "Anh không muốn xem nữa đâu. Em cũng đừng có xem. Đám cư dân mạng này, đều rất không đứng đắn. Đừng có xem ba cái chữ gợi hình này nữa. Không thuần khiết."
Lâm Thành bảo: "Em @ anh."
Vương Trạch Văn nhận lấy, liếc mắt nhìn qua caption, vẻ mặt chết lặng. Lời cảm ơn Lâm Thành đã nói với hắn, xếp thành một hàng, có thể vòng quanh được một vòng trái đất.
Một tay hắn cầm iPad, click phát video. Theo thanh tiến độ chạy đi không ngừng, mắt hắn dần trợn to, cuối cùng hắn bật dậy, mắt sáng lập lòe nhìn Lâm Thành.
Lâm Thành khẽ cười với hắn. Vương Trạch Văn giơ cánh tay run rẩy lên, vui sướиɠ ấn xem bình luận bên dưới.
"? Anh cmn? Anh chắc chắn là toàn bộ?"
"Em thất tình rồi. Đây tuyệt đối là lần yêu ngắn nhất của em. Anh đúng là tàn nhẫn."
"Bạn gái là người trong giới? Được bao lâu rồi?"
"Rưng rưng chúc phúc! Mị không khóc, mị... mị nhịn không được không khóc đâu! 【khóc lóc các thứ】"
"Tôi không tin! Sao một chút manh mối cũng không có vậy?"
" "một người tôi cực kì thích". Vừa nghe đã biết anh ấy là một người vô cùng dịu dàng rồi. Nhưng tui lại không chiếm được."
"Minh tinh không quan tâm tới chuyện đăng bài thích thật đấy. Yêu đương cũng có thể bất ngờ tung ra tùy tiện như thế."