Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rất Muốn Hôn Anh

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gương mặt Cố An nhanh chóng nóng bừng như một quả khinh khí cầu đang lơ lửng bay lên nhờ khí nóng, cuối cùng “bùm” một phát nổ tung.

“Nếu em muốn ngắm.”

“Về sau anh cho em xem.”

Cô không kiềm được tiếp tục tưởng tượng theo lời anh nói, trước mắt như hiện ra cảnh tượng anh không mặc áo.

Phải công nhận rằng so với những chàng trai 17, 18 tuổi thì Giang Nghiên 26 tuổi hợp gu cô hơn hẳn. Mỗi đường nét trên người anh đều toát lên được sự trang nghiêm, lạnh lùng được mài giũa qua bao năm tháng làm cảnh sát. Dáng người anh dong dỏng cao, khí chất sạch sẽ, tạo nên sự kết hợp hoàn mỹ giữa hormone nam tính và cảm giác thiếu niên.

Năm nay Cố An đã 20 chứ không còn là cô nhóc 16 tuổi. Cô cố gắng điều chỉnh sao cho vẻ mặt mình tự nhiên nhất có thể, làm như không có chuyện gì xảy ra “ồ” một tiếng. Sau đó, cô không nói thêm gì nữa, đứng thần người ra bên cạnh Giang Nghiên.

Còn người nào đó vừa làm tim cô đập loạn xạ vẫn đang cụp mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng trong veo, gương mặt anh tuấn vô hại.

Cô đỡ không nổi việc đối diện với anh như thế, gương mặt thoáng cái ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Anh có muốn nghỉ ngơi chút không…”

Hết cởϊ áσ lại lộ cơ bụng thả thính, anh làm vậy không thấy mệt ư?

Chưa kể, mặc dù Giang Nghiên còn trẻ, có sức khỏe tốt, tốc độ khôi phục cũng nhanh. Nhưng lúc anh được đưa tới bệnh viện cũng đã mất rất nhiều máu do đạn bắn trúng phần động mạch, khoảng hơn 1000cc máu, suýt chút nữa thì không cứu được. Đấy là còn chưa kể đến những vết thương hình thành trong quá trình truy bắt, tội phạm ai cũng liều mạng, ra đòn luôn rất ác…

Cố An không dám bất cẩn.

Giang Nghiên “ừm” một tiếng. Sau khi nằm xuống, anh quay đầu lại giải thích với cô: “Anh không đưa em về nhà được, về sớm đi, đừng chờ đến trời tối rồi mới về.”

“Vâng.” Cố An giúp anh rém chăn lại, ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”

Nãy trước khi rời đi, y tá Tiểu Triệu đã nói với Giang Nghiên rằng tối nay anh phải truyền dịch tiếp nên cần có người ở bên cạnh chăm sóc. Vì cơ thể anh đang yếu, nhỡ ngủ quên trong lúc truyền để trào máu ngược thì rất phiền toái.

Vậy nên, dù ngoài miệng Cố An nói đồng ý nhưng lòng đã âm thầm chuẩn bị cho việc đêm nay ở đây với anh. Ở đến nửa đêm chẳng lẽ Giang Nghiên còn định đuổi cô về?

Tuy chăm sóc bệnh nhân không dễ, nhưng trong bốn năm cô quen anh, rất ít khi cô được như lúc này, có thể yên lặng ngắm anh, có thể bám dính lấy anh suốt 24 giờ đồng hồ của một ngày, không bị điện thoại làm phiền, không cần lo lắng anh ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm.

Mặt trời bên ngoài cửa sổ dần khuất bóng, bầu không khí như được nhuộm bởi gam màu vàng ấm áp. Bởi vì có anh ở đây, nên tất cả đều ngọt ngào, mọi thứ đều tốt đẹp.

Trong lúc Giang Nghiên ngủ, Cố An đặt tay lên mép giường, chống cằm nhìn người trước mặt đến quên chớp mắt.

Suốt một năm qua, cô không có bất kỳ tin tức nào về anh. Cô từng nhiều lần mơ thấy anh, mỗi lần mở mắt ra lại là một lần hi vọng rằng, biết đâu anh đã lặng lẽ trở về trong lúc cô ngủ thì sao?

Lúc cô đi từ gác mái xuống, phòng khách tối om, chỉ có ánh trăng lặng lẽ rọi tia sáng yếu ớt vào. Quân hàm anh thường gắn trên đồng phục nằm một góc lạnh lẽo ở huyền quan, Nhãi Con thì nằm im re ở đó không động đậy, tựa như đang chờ ai kia trở về.

Lúc đó, cô mới thật sự cảm nhận được rằng, “đau khổ” là cảm giác như thế nào.

Bây giờ, anh đang ở ngay trước mặt cô.

Hàng lông mi dài, mềm mại như lông vũ khép lại che đi đôi mắt lạnh lùng. Vì đang bệnh nên làn da vốn trắng nay càng trắng hơn, nhợt nhạt thiếu sức sống do không tiếp xúc với ánh mặt trời, hoàn mỹ không tì vết giống như viên ngọc trai. Càng nhìn, trông anh càng giống một cậu ấm sống trong nhung lụa, được nuông chiều bao bọc.

Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường anh, hai tay gác lên thành giường. Sự tồn tại của người bên cạnh khiến cô yên tâm phần nào, cô nhanh chóng bị hạ gục bởi sự mệt mỏi và buồn ngủ của mình. Chỉ chốc lát sau, Cố An đã gác đầu lên cánh tay, dần thϊếp đi.

Lúc Giang Nghiên tỉnh lại, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, ngoài cửa sổ trời đã tối. Cảm nhận được ngón tay đυ.ng trúng thứ gì đó, anh hé mắt nhìn.

Không biết Cố An bên cạnh anh đã ngủ từ lúc nào. Cái đầu nhỏ dần gác dịch vào tay anh, khuôn mặt non nớt mềm mại như bọc gạo nếp thơm dẻo, đón lấy ánh trăng dịu dàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Cô thở đều đều chìm sâu vào giấc ngủ.

Chóp mũi anh thoang thoảng hương cam ngọt ngào của cô.

Khoé môi anh khẽ cong lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của cô. Màn đêm cũng bất giác trở nên yên tĩnh và ngọt ngào.

Anh cụp mắt nhìn cô, mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy bản thân đã hời to.

Lúc y tá Tiểu Triệu tới truyền dịch cho Giang Nghiên, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn cơm chó rồi. Dạo gần đây cô uống quá nhiều nước chanh và cơ thể tự sinh ra kháng thể, sao có thể làm bản thân nó chết vì cơm chó được chứ?

Cô mở cửa bước vào, vị cảnh sát lạnh lùng, cấm dục kia đang nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay. Đôi mắt lạnh nhạt thường ngày giờ chỉ còn lại sự cưng chiều, dịu dàng, lẳng lặng ngắm cô gái nhỏ bên cạnh.

Bức tranh đẹp đến hoàn hảo đó khiến người ta không đành lòng quấy rầy.

Ánh mắt đó… nói thế nào nhỉ… nếu có chàng trai nào sẵn sàng nhìn cô như vậy, có lẽ cô cũng sẽ không độc thân đến bây giờ!

Tiểu Triệu hít một hơi thật sâu, sự chuyên nghiệp được rèn luyện ngày qua ngày giúp cô vượt qua tất cả, hắng giọng nói: “Truyền dịch.”

Anh đẹp trai trả lời “được” rồi đứng dậy xuống giường. Thân hình anh cao gầy, trên người khoác chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn thấy bờ vai thẳng tắp, rộng rãi, vòng eo thon gầy hằn sâu, lõm vào. Quả là tuyệt sắc nhân gian, ai nhìn thấy đều không nhịn được mà thèm muốn.

Một giây sau, cô thấy Giang Nghiên khom lưng, một tay đặt lên vai Cố Án, tay kia luồn qua hõm đầu gối, nhấc bổng cô lên, đặt lên giường.

Bế công chúa phiên bản chuẩn sách giáo khoa.

Cô gái nhỏ mê man, mơ màng dụi chóp mũi. Anh gạt tóc dính trên má cô đi, nhẹ giọng nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Giọng nói đó, ánh mắt đó!!!

Câu nói “ngoan, ngủ đi” kia đúng là gϊếŧ người không cần đền mạng mà.

Hàng trăm chùm pháo hoa đang nở rộ trong lòng Tiểu Triệu.

Từ chức! Phải từ chức!!!

Không thể ở bệnh viện này một ngày nào nữa!

Aaaaaaaaaa cô cũng muốn yêu đương, aaaa trai đẹp đâu tới đây nhanh điii…

*

Sáng sớm hôm sau.

Cố An xoay người ngáp dài, mắt lim dim, thần trí mơ hồ.

Nắng nhẹ nhàng rơi xuống mí mắt cô, bên tai là tiếng ve kêu ngoài cửa sổ. Chiếc chăn mỏng thoang thoảng có mùi bạc hà dễ chịu, giống hệt với mùi hương trên người Giang Nghiên.

Cô vùi mặt vào trong chăn, hít sâu một hơi, thơm quá!

Giang Nghiên…

Giang Nghiên?!!

Cố An bật dậy, mở mắt ra, trước mặt không phải là căn gác nhỏ của cô mà là bệnh viện.

Ý thức của cô dần quay trở lại, hôm qua y tá nói nửa đêm cần truyền dịch, cô xung phong ở lại. Sau đó vì lâu nay mất ngủ khiến cơ thể bị suy nhước tinh thần, cô mệt không chịu nổi nên đã tựa lên tay Giang Nghiên mơ màng ngủ.

Tuy đầu cô giờ vẫn còn mơ màng, phản ứng hơi chậm nhưng vẫn có thể nhớ rằng hôm qua mình nằm ngủ ở mép giường.

Nhưng giờ cô lại đang nằm trên giường!

Cô cúi đầu nhìn, chăn cô đắp là của Giang Nghiên, gối nằm cũng của anh. Mà ghế sofa đặt cạnh giường lại hơi lún xuống cho thấy việc từng có người nằm đó. Chăn xám được xếp gọn gàng đặt sang một bên, bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy truyền ra.

Có phải đêm qua anh… ngủ trên ghế sô pha cả đêm không?

Anh đang bệnh mà!

Cố An vội vàng chạy xuống giường, xộc tới mở cửa phòng tắm ra, Giang Nghiên đang đứng quay lưng về phía cô. Dáng người cao gầy được che đậy bởi áo bệnh nhân rộng thùng thình. Ánh mặt trời đi xuyên qua bộ đồ, thấy được phần eo gầy.

Cô nhỏ giọng gọi anh:” Anh, anh ngủ ở sofa hả?”

Tay Giang Nghiên đang cầm dao cạo râu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Cố An hết sức rầu rĩ, rõ ràng cô tới đây là để chăm sóc người bệnh, nhưng lại gây thêm phiền phức cho bệnh nhân: “Vậy anh có thấy khó chịu trong người không? Em ngủ say quá không biết chuyện gì xảy ra…”

Cô gãi đầu, mái tóc bị cào tới rối bời, vành mắt vô thức nóng lên, giống như trẻ con mắc lỗi, chỉ có thể đứng tại chỗ ngơ ngác, ngón tay bối rối giấu ở sau lưng.

Thấy cô sắp khóc, Giang Nghiên cúi đầu bất lực nhìn, anh khom người để ngang tầm mắt với cô, dịu dàng nói: “Anh không yếu ớt vậy đâu.”

Cô ngẩng lên nhìn anh, thấy trên tay anh có dao cạo râu, bồn rửa mặt đang để kem cạo, khóe mắt và lông mày hơi ướt, hẳn là anh vừa rửa mặt xong đang định cạo râu. Đúng lúc ấy, cô lại xông vào cắt ngang.

Lần trước cạo là lúc anh tỉnh dậy chưa được mấy ngày, tay chẳng có mấy sức nhưng anh rất nghiêm túc giữ vững phong thái của một người cảnh sát. Anh cạo sạch sẽ đi phần râu lún phún, tiện tay cho mình thêm một vết xước dài.

Giang Nghiên xoa đầu cô rồi quay mặt đi nhìn vào gương xem phần cằm.

“Anh phải cẩn thận đấy.” Cố An đứng tựa cửa, hoàn toàn không nhận ra lúc này mình nên tránh đi, miệng không ngừng lải nhải: “Đừng để cạo như lần trước.”

“Thật ra không cạo cũng không sao, không cạo vẫn…” Nói đến đây cô lại mím môi, âm thầm bổ sung trong lòng rằng, không cạo cũng rất đẹp trai, trông cực kỳ cực kỳ ngầu luôn.

Cô chạm mắt với hình ảnh Giang Nghiên được phản chiếu trong gương. Đôi mắt anh sáng ngời, đuôi mắt hơi nhếch lên, khóe miệng cong cong đầy dịu dàng.

Cố An nghe được tiếng “ù ù” phát ra từ dao cạo râu. Cô cũng không biết rõ cấu tạo bên trong của nó như thế nào, nhưng cảm thấy rằng bất cứ cái gì có lưỡi dao đều rất nguy hiểm, Giang Nghiên phải tránh xa.

Cô di chuyển từ cạnh cửa đến trước mặt anh, ngẩng đầu chăm chú quan sát. Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, ánh mắt căng thẳng dõi theo anh.

Trông cô vẫn rất nhỏ nhắn, cao còn chẳng đến bả vai anh. Năm 16 tuổi, cô cuống quýt chạy theo bắt anh dán băng cá nhân hoạt hình, còn giờ vẫn đôi mắt đó đang chăm chăm nhìn theo anh cạo râu.

Mà anh thì kể từ lúc gặp cô năm 22 tuổi đã chẳng có cách nào ép cô làm điều cô không thích.

Giang Nghiên mỉm cười với cô dù trên mặt vẫn còn dính kem cạo, tuy vậy trông anh vẫn rất đẹp trai,… lại còn đàn ông nữa: “Cái này không làm anh bị thương đâu.”

Nhưng Cố An vẫn lo lắm, chỉ cần nghĩ đến việc trong món đồ ấy có lưỡi do là tim nhảy lên tận cổ họng, mắt đăm đăm dõi theo tay anh.

Giang Nghiên không nhịn được bật cười, nói: “Không thì em giúp anh đi?”

Cố An ngẩn người, trợn to mắt nhìn anh.

Giang Nghiên hoàn toàn yên tâm về cô, khom người đặt hai tay lên đầu gối.

Có vẻ như anh vừa tắm qua nên phòng tắm có hơi ẩm ướt, thoang thoảng hương bạc hà và chanh thơm mát, giống hệt mùi trên cơ thể anh vậy.

Cô cầm lấy dao cạo, cảm nhận chút hơi ấm từ tay anh qua món đồ.

Anh rất thoải mái với cô, nhưng với vẻ đẹp trước mặt, cô hoàn toàn không yên tâm vào tay nghề bản thân chút nào!

Chỉ cần người đàn ông này đứng trước mặt thôi là cô đã chẳng có sức chống cự chứ đừng nói tới việc anh tự dâng mình tới cửa, dịu dàng cúi người như chú thỏ trắng ngây ngô đi lạc vào hang động của sói.

Không được sợ!

Xông lên!

Cố An siết chặt tay lại, lấy can đảm như sắp xông ra chiến trường.

Dao cạo trong tay khẽ chạm lên mặt anh, Giang Nghiên phối hợp nghiêng đầu. Ở góc độ này nhìn sang, phần quai hàm anh hoàn toàn lộ ra trước mặt cô, đường nét sắc sảo, da cổ trắng phát sáng.

Nhịp tim Cố An bắt đầu tăng tốc, đập không theo quy luật. Cô nín thở, tỉ mỉ di dao cạo theo đường nét khuôn mặt anh. Khoảng cách này quá gần, khiến cô thấy rõ cả mũi, môi và cằm anh.

Cô thất thần nghĩ đến cảnh đêm qua mình bị anh bế lên giường ngủ, còn anh nằm nghỉ ở sofa đến sáng.

Không gian trong phòng tắm nhỏ, không khí không được lưu thông thông thoáng, nhoáng cái bắt đầu nóng hầm hập.

Mũi Cố An đã không còn phân biệt được mùi mình ngửi thấy là mùi hương từ cơ thể anh hay sữa tắm, tim đập thình thịch muốn át cả tiếng “ù ù” của máy cạo.

Cô chịu đựng nhịp tim đang tăng tốc, tay phải cẩn thận cầm dao cạo làm việc, tay trái buông thõng bên người, gắng sức giữ tay không run lên.

Phần mặt bên trái của Giang Nghiên đã sạch, bước tiếp theo là vị trí giữa và cằm.

Hai tay cô không còn sức, muốn đặt tay trái lên một bên mặt của anh, hoặc lên vai nhưng động tác như vậy cô không làm được, chỉ nghĩ thôi cũng khiến mặt cô muốn nổ tung rồi.

Mà lúc này, Giang Nghiên thấy cô còn đang chần chừ, nghĩ rằng cô với không tới. Lại cúi người về phía trước thêm chút nữa khiến khoảng cách được rút ngắn. Lông mi anh cụp xuống, trông đến là ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo đen láy, sáng ngời nhìn thẳng vào cô: “Sao vậy?”

Mặt anh cách cô rất gần, trán cô chỉ cần nhích thêm chút nữa thôi là chạm được vào môi anh. Hơi thở sạch sẽ của anh phả nhẹ vào mặt cô, quấn quýt lấy từng nhịp thở của cô.

Cố An nhìn bóng dáng mình trong mắt anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc này đây, bọn họ chẳng khác nào một cặp vợ chồng mới cưới cả.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, cộng thêm ánh mắt của đối phương vẫn đang chăm chú nhìn mình khiến Cố An cảm giác mình chẳng khác nào một ly kem được mang ra hứng ánh mặt trời, chỉ biết lẳng lặng tan chảy…

Giang Nghiên cụp mắt làm hiện rõ nếp mí uốn. Có vẻ như cô nhóc trước mặt đang xấu hổ nên lực tay nhẹ hơn hẳn, nhưng vẫn rất nghiêm túc chà qua.

Chợt, cô khựng tay lại, ngẩng lên bất lực nhìn anh như muốn nói gì đó, nhưng chưa cả nói mặt đã đỏ bừng.

“Em… chắc em phải dùng một tay đỡ mặt anh… không thì tay chân em lóng ngóng quá… hơi run ạ.”

Tiếng cô rất nhỏ, rất mềm mại, ngọt ngào như một cây kẹo bông gòn vậy.

Cố An vừa nói xong hai má đã nóng bừng. Cô đã có tiền án sờ mó người ta rồi, dù đấy là do Giang Nghiên cầm tay cô bảo sờ, nhưng cô lại da mặt mỏng, dù giờ có lý do chính đáng cơ mà vẫn thấy chột dạ.

Giang Nghiên cúi đầu nhìn cô, mái tóc đen rũ xuống che mất trán, da anh trắng, con ngươi đen láy, môi vì bệnh nên hơi tái khiến Cố An liên tưởng đến một anh chàng ma cà rồng trẻ tuổi, tuấn tú đang nở nụ cười ngầm dụ dỗ.

“Sao em thẹn thùng thế?”

Do sức khỏe còn yếu nên lúc đầu ngón tay anh chạm vào mặt cô, cô đã cảm nhận được bàn tay ấy hơi lạnh, nó cứ thế nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng bừng. Anh nhìn cô mắt khóe mắt cong cong như đang cười, trông hết sức vô hại.

Anh mỉm cười, nhỏ giọng thủ thỉ bằng chất giọng trong trẻo lạnh lùng, dịu dàng như rót mật vào tai:

“Anh đâu có cấm em sờ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »