Hài lòng chưa?
Công chúa điện hạ.
Giọng nói của anh lạnh lùng lười biếng, lông mày hơi nhướng lên, không hiểu sao có chút hư hỏng, giống như lưu manh trêu đùa cô gái nhỏ. Gương mặt sáng láng, con ngươi trong veo tràn ngập vẻ dung túng và dịu dàng.
Cố An bị chọc ghẹo đến ngớ người.
Cô chỉ thuận miệng nói muốn sờ mặt để anh biết khó mà lui, ngoan ngoãn ăn cháo, không mơ tưởng đến thịt nướng nữa.
Không ngờ anh thế mà lại đồng ý.
Không chỉ đồng ý mà khi thấy cô sửng sốt, anh còn trực tiếp nắm lấy tay cô chậm rãi lướt qua mắt, mũi, thậm chí còn chu đáo để cô chạm vào má lúm đồng tiền của mình.
Phạm quy nhất chính là đôi mắt xinh đẹp kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô, dùng kiểu ánh mắt cực kỳ vô hại, cực kỳ dịu dàng ấy để nhìn.
Anh tự dâng mình lên cho cô, để cô thoải mái muốn làm gì thì làm…
Như vậy còn có thể không hài lòng sao?
Cố An tự cảm nhận tần số nhịp tim của bản thân, nghĩ lát nữa nếu Tiểu Triệu lại tới truyền dịch cho anh, có lẽ nên nhờ chị ấy nhân tiện mang cô đi kiểm tra xem tim đập nhanh như vậy thì liệu có nguy hiểm đến tính mạng không.
Nếu không phải Giang Nghiên đang ở trước mặt, lại còn nắm tay cô không chịu buông, nói không chừng cô đã vùi mặt vào cánh tay mà hú lên, xấu hổ vùi mặt như một chú đà điểu.
Độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới mu bàn tay cô, đầu ngón tay vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh từ mặt anh. Vừa rồi hình như cô còn chạm vào cằm anh, sờ thấy những sợi râu mới nhú màu xanh nhạt, có cảm giác hơi ngứa…
Mà người khiến cô cô mặt đỏ tim đập lại tỏ ra rõ vô tội, cong mắt nhìn cô, quả thực xứng với danh xưng tuyệt sắc nhân gian.
Đã tấn công bằng sắc đẹp lại còn nắm tay…
Đúng là đòi mạng mà!!!
Cô chịu không nổi hu hu hu!
Cô sắp biến thành kem tan chảy dưới ánh mắt của anh mất thôi. May thay đúng lúc này y tá Tiểu Triệu khoan thai tới muộn. Cố An nhanh chóng rút tay mình về để ra sau lưng, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Y tá Tiểu Triệu không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà hai người họ không chịu nhìn nhau, hai má vẫn đỏ bừng một cách đáng ngờ. Cô ấy nhanh chóng cắm kim và dán băng dính vào cho Giang Nghiên, rồi lại chạy một mạch ra ngoài.
Giang Nghiên cũng không cố chấp với thịt nướng nữa. Anh nhàn nhã ngồi dựa vào đầu giường, hai tay đặt bên mép giường để truyền dịch. Gương mặt trông có vẻ thờ ơ, nhưng độ cong nơi khóe môi chứng tỏ tâm trạng anh đang rất tốt.
Cô bạn nhỏ Cố An ngốc nghếch nuốt nước miếng, ngơ ngác hỏi anh: “Anh còn muốn ăn thịt nướng nữa không?”
Giang Nghiên bật cười, lắc đầu.
“Vậy em sẽ ăn một mình……”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, búi tóc buộc trên đầu bị mũ bảo hiểm ép xuống bù xù hết cả lên, trên người mặc quần jean áo thun đơn giản. Cô ngồi co rúm lại trên ghế nhỏ cạnh mép giường, tay cầm hộp cơm vừa ăn thịt nướng vừa ngẩn ngơ.
Gương mặt bầu bĩnh cúi gằm chỉ để lộ ra chiếc cổ trắng ngần ửng hồng. Cô nhất quyết không chịu ngẩng đầu nhìn anh.
Rõ ràng người xung phong đút cho anh ăn là cô.
Người muốn sờ mặt anh cũng là cô.
Sao lại có thể đáng yêu thế chứ?
Ăn xong, Cố An thu dọn sạch sẽ mọi thứ.
Thời tiết ấm áp dễ chịu, bình thường giờ này là giờ nghỉ trưa của cô, nhưng hôm nay nhờ có mỹ nam ban tặng, tim cô vì đập quá nhanh mà đánh tan luôn cơn buồn ngủ.
Giang Nghiên bệnh nặng mới khỏi, là người đẹp mang trong mình đầy thương tích vì đã anh dũng chiến đấu. Làn da anh giờ đây tái nhợt, gương mặt điển trai cũng toát lên vẻ ốm yếu. Chẳng biết anh ngồi thϊếp đi từ khi nào, hơi thở đều đều, nhắm mắt trông vô hại vô cùng.
Cố An thở hắt ra một hơi, cuối cùng cô cũng không cần căng thẳng nữa rồi. Đương lúc cô suy nghĩ nên làm gì để gϊếŧ thời gian thì một loạt tin nhắn của Giang Ninh được gửi đến:
[Share cho cậu ảnh anh trai Thẩm Nhiên gần đây tớ mới đu(1) nè!]
(1)Từ gốc là 墙头, ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ fan phong trào, hay gió chiều nào theo chiều đó, dễ bị ảnh hưởng trong quá trình đu idol, và không đu cố định một ai cả.
[Nãy ngồi lục tung ảnh ngày trước lên tớ đã tìm thấy ảnh chụp cơ bụng của anh ấy!]
[Sinh viên nghệ thuật các cậu phải học vẽ cả cơ thể người đúng không? Cơ bụng của anh ấy tuyệt lắm, cho cậu để tìm linh cảm đó!]
Ảnh chụp được gửi tới lia lịa, nhanh tới mức Cố An không kịp nhìn.
Thiếu niên trong ảnh có ngũ quan sâu, trên sống mũi là cặp kính gọng bạc mỏng, áo sơ mi trắng trên người rộng thùng thình, vạt áo dắt hờ ở thắt lưng. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào máy ảnh, ngón tay với khớp xương rõ ràng vén vạt áo sơmi lên, để lộ một phần cơ bụng khiến người ta mơ tưởng…
Đẹp… đẹp thật đấy.
Khuôn mặt Cố An hơi nóng lên.
Chỉ trong chốc lát, Giang Ninh đã gửi cho cô cả đống gif trai đẹp vén áo cùng với ảnh tạp chí.
[Giang Ninh: Có trai đẹp là phải gửi cho nhau ngắm chứ!]
[Cố An: Chắp tay, xin cảm ơn người anh em.]
Cố An lưu từng cái một mà không nghĩ nhiều, coi như dự trữ tư liệu sống để vẽ tranh.
“Đẹp không?”
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng bất ngờ lọt vào tai cô. Cố An quay đầu lại, vừa hay đối diện với ánh mắt không cảm xúc của Giang Nghiên.
Anh tỉnh lúc nào vậy?
Giường bệnh cao hơn cái ghế nhỏ của cô một chút, như vậy cô nhìn thấy gì chẳng phải anh cũng sẽ nhìn thấy hết sao?
Hu hu làm sao đây!
Hình tượng thục nữ dịu dàng đáng yêu của cô!
Da đầu Cố An tê rần. Cô nở nụ cười khô khốc, đáng thương nói: “Anh nói cái gì đẹp cơ?”
Giang Nghiên lạnh mặt, hất cằm về phía màn hình điện thoại.
Trên màn hình đang chậm rãi chiếu cảnh trai đẹp vén áo, kèm theo nhạc nền và filter, nóng bỏng khiến người ta chảy máu mũi…
“Đẹp không?” Giang Nghiên lạnh lùng gằn từng chữ một.
Cố An vội vàng giấu tay sau lưng, cúi gằm mặt như em học sinh bị bắt quả tang đang đọc tiểu thuyết ngôn tình trong lớp, mà Giang Nghiên chính là chủ nhiệm lớp đứng nhìn từ phía sau cửa sổ phòng học.
Nhìn lén cơ bụng của con trai… có vẻ nghiêm trọng hơn tí xíu so với đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Cố An vừa chột dạ vừa xấu hổ, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, như tiếng muỗi vo ve: “Đẹp…”
Giang Nghiên cười khẩy, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai lạnh tanh, trông đáng sợ tới mức phạm vi xung quanh ba mét không ai dám tới gần. Rất đẹp trai, nhưng không dễ chọc.
An An không biết, An An không dám hỏi.
Rõ ràng trước khi ngủ còn dịu dàng cho cô sờ mặt, sao mới tỉnh dậy đã lại không vui rồi? Là tính xấu khi ngái ngủ sao?
Đúng lúc này, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng.
Anh không vui vì cô xem cơ bụng của người con trai khác sao?
Điều đó có nghĩa là…
Cố An nhếch miệng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của Giang Nghiên lại tủi thân cúi đầu, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Giang Ninh.
[Cố An: Nãy mình trộm ngắm ảnh cơ bụng bị anh ấy bắt gặp, giờ anh ấy mặt mày lạnh tanh không nói lời nào, trông có vẻ không vui lắm.]
[Giang Ninh: Đang ghen đó! Chắc chắn là đang ghen! Lúc trước tớ ngắm ảnh trai đẹp thái độ của Tạ Dương cũng y xì đúc! Không chỉ không vui thôi đâu, tên ngốc đó còn giả vờ như kiểu không quan tâm nữa kìa!]
Giang Nghiên cụp mắt, Cố An quay lưng về phía anh, không biết lại đang làm gì, ngón tay trắng mịn gõ chữ nhanh thoăn thoắt.
Không phải lại đang thảo luận cơ bụng gì đó với Giang Ninh đấy chứ.
Cơ bụng của mấy thằng nhóc thì có gì đẹp.
Đúng lúc này, cô quay đầu lại.
Vừa quay đầu đυ.ng ngay phải ánh mắt Giang Nghiên, nhịp tim Cố An lập tức vọt lên mức 180/phút.
Anh nhướng mày, búng trán cô, lạnh lùng nói: “Nhìn anh làm gì, ngắm cơ bụng của người ta đi.”
Chậc chậc.
Đây là kiểu không quan tâm Giang Ninh nói đó hả?
Cố An cười để lộ răng nanh, tim đập thình thịch vui vẻ.
[Cố An: Ngoại trừ giả vờ không quan tâm ra thì còn biểu hiện nào khác không?]
Cô ôm tâm thế chờ mong đợi câu trả lời của Giang Ninh.
Sau khi đọc rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố An nóng bừng.
[Giang Ninh: Ôm mình vào lòng cưỡng hôn QAQ]
“Vết thương của anh khó chịu quá.” Giang Nghiên đột nhiên nói.
Cố An ném điện thoại sang một bên, hỏi: “Chỗ nào ạ? Vết thương do đạn bắn trên tay ạ?”
Giang Nghiên lắc đầu: “Trên eo.”
Cô hoảng hốt, chạy nhanh thoăn thoắt như tỏ tới quầy y tá báo tin, y tá Tiểu Triệu không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới: “Cởi ảo ra tôi xem nào.”
Cố An mới nghe được mấy chữ đầu suy nghĩ đã bay đi xa, lỗ tai nhỏ không khỏi nóng lên, hơi ngứa. Cô lặng lẽ giơ tay xoa xoa: “Có cần tôi tránh đi không…”
Tiểu Triệu ngạc nhiên, quan hệ của hai người tới mức này rồi mà đổi thuốc cũng phải tránh đi sao?
Cô ngẩng đầu nhìn anh đẹp trai trước mặt.
Khuôn mặt điển trai ấy trông hết sức vô cảm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhà người ta, ánh mắt thẳng thắn không chút che giấu, cực kỳ cực kỳ dễ khiến đối phương mặt đỏ tim đập, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Không cần.”
Cố An được cho phép, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh hơn.
Vì để tiện cho việc thay thuốc nên Giang Nghiên phải đứng lên, cô háo hức nhìn những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh đặt trên đường viền cổ áo, chậm rãi đi xuống phía dưới, cởi từng chiếc cúc áo, làn da trắng đến lóa mắt.
Từ xương quai xanh đi xuống, bắt đầu từ cơ ngực có những vết sẹo đỏ sẫm kinh người, nông sâu không đồng nhất, đã kết vảy khiến cô nhìn mà rùng mình.
Ngón tay tiếp tục đi xuống, toàn bộ cúc áo được cởi bỏ.
Trước đây ở nhà Giang Nghiên toàn mặc những kiểu áo hoodie và sơmi rộng thùng thình, hoàn toàn không phô được dáng người. Chỉ khi mặc áo cảnh sát rồi sơ vin mới lộ ra vòng eo thon gọn khỏe khoắn cùng tỉ lệ cơ thể cân đối.
Mà giờ đây, vòng eo hóp lại của anh hoàn toàn bại lộ trong không khí, ngay cả cơ bụng cũng có hơi thở của sự cấm dục lạnh nhạt. Bởi vì gầy nên trông dáng người hơi mỏng, đường nét cơ thể cũng vì thế mà lả lướt hơn, khiến người nhìn thỏa mãn.
Cố An lặng lẽ đếm…
Sáu múi, vừa phải, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
So với cơ bụng của idol, lực sát thương của người trước mặt lớn hơn hẳn.
“Miệng vết thương hơi nhiễm trùng, không nghiêm trọng lắm.”
Tiểu Triệu thành thạo quấn băng thay thuốc, động tác nhanh nhẹn, rồi chạy biến ra khỏi phòng bệnh, luống cuống tới độ đi cùng chân cùng tay.
Cô ấy trở lại quầy y tá, tu một hơi hết chai nước 500ml, lau miệng đầy phóng khoáng: “Tôi muốn viết thư gửi cấp trên, viết huyết thư luôn! Có thể đừng để tôi chăm sóc giường 26 được không? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Sao ngày nào cũng bắt chó độc thân tôi đây phải ăn chanh thế?”
Đồng nghiệp hóng hớt: “Lại làm sao thế?”
“Sáng nay tôi vừa thấy anh ấy giở trò lưu manh xong! Vừa nãy lại nhìn thấy anh ấy…” Tiểu Triệu nói chậm lại, hai má nóng bừng: “Bình thường anh ấy thay thuốc toàn bắt cô gái nhỏ tránh đi, hôm nay lại cố ý cởϊ qυầи áo trước mặt cô gái nhỏ đáng yêu đó!”
“Làn da trắng đó! Cơ bụng đó! Vòng eo nữa! Cô gái nhỏ đáng yêu kia vừa nhìn đã sửng sốt, mặt đỏ bừng lên!”
“Với cả, bình thường cho dù cởϊ áσ để thay thuốc thì vẻ mặt anh ấy cũng rất lạnh nhạt, khiến người ta không tài nào nảy sinh ý đồ xấu được. Thế mà hôm nay anh ấy cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta. Tôi nghi ngờ anh ấy đang quyến rũ cô bé đó, cơ mà không có chứng cứ!!!”
Bạn học nhỏ Cố An vừa mới nhìn cận cảnh cơ bụng của nam thần, trái tim nhảy tưng tưng, mặt đỏ như quả sơn tra.
Giang Nghiên đẹp trai trắng trẻo, ngây thơ dùng ngón tay thon dài thong thả cài nút áo, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn hơi xốc xếch. Gương mặt trông thì khó gần nhưng ánh mắt lại như đang thả thính.
Cố An cúi đầu, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh anh cởϊ áσ, từ ngón tay cho đến cơ bụng, rồi lại thắt lưng… và cả câu nói “Ghen đấy! Chắc chắn là đang ghen” của Giang Ninh.
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, nhỏ nhẹ nói: “Anh ơi…”
“Ừ.”
Cô ngồi trên ghế nhỏ, thấp hơn Giang Nghiên một chút, từ đó nhìn lên đập vào mắt trước tiên là phần yết hầu đang trượt lên xuống.
“Thì là…” Cô không có cách nào đối diện với anh, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, lí nhí hỏi: “Sao anh không cho em ngắm cơ bụng của bạn nam khác?”
Giang Nghiên lạnh lùng nói: “Bởi vì em còn nhỏ.”
“Em sắp hai mươi tuổi rồi, em không còn nhỏ nữa…” Cố An cào đầu, nhăn mặt lại.
Cô bạn nhỏ sắp hai mươi tuổi đang nói một nửa thì đột nhiên im bặt, Giang Nghiên cụp mắt, thấy hai má cô phồng lên như con cá vàng, đôi mắt tròn xoe ươn ướt nhìn anh không chớp mắt: “Sao em lại nghĩ anh đang ghen tị nhỉ?”
Càng nói về sau, giọng cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhẹ.
Giang Nghiên giật mình, động tác tay khựng lại.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm cô vài giây, băng tuyết trong mắt như tan ra, nhướn lên.
Cố An nói xong, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng, tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Hai má cô bắt đầu nóng lên, có phải cô lại bốc đồng rồi không?
Không hiểu sao mỗi khi đối mặt với Giang Nghiên, cô luôn miệng nhanh hơn não, muốn nói gì phun ra ngay được.
Có khi Giang Nghiên vẫn coi cô là trẻ con giống như trước kia, chỉ đang tốt bụng nhắc nhở cô đừng trầm mê trong sắc đẹp, phải chăm chỉ học tập ấy chứ.
Sao cô có thể tự tin nói anh đang ghen tị chứ?
Đúng là trò cười mà!
Da đầu Cố An tê rần, không biết phải làm sao để rút lại câu nói như đang tự mình đa tình kia.
Nhưng ngay giây sau, giọng nói lạnh lùng của anh lại vang lên bên tai: “Ừ.”
Cô ngẩng đầu, hoảng hốt như một chút nai con.
Giang Nghiên cụp mắt nhìn cô, lông mi dày che đi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Anh ghen tị.”
Ghen? Là kiểu ghen tị với tư cách anh trai giống như Cố Trinh hả?
Trước đây cô từng bảo Cố Trinh là mấy bạn nam chơi bóng rổ ngoài kia chân ai cũng dài hơn anh, tuổi cũng nhỏ hơn anh. Cố Trinh nghe vậy lập tức sầm mặt xách cổ áo cô lôi về nhà, ngày hôm sau không đưa cô đi xem trận bóng rổ của anh nữa.
Hay là… Kiểu ghen vì thích?
Cả ngày hôm nay cô bị anh trêu chọc tới xoay mòng mòng, đầu nhỏ quá tải không hoạt động nổi.
Cuối cùng cô không chịu nổi, sắc hồng lan từ gò má ra khắp nơi, vành tai vốn trắng nõn giờ đây cũng đậm màu hơn một chút.
Khuôn mặt Giang Nghiên vẫn lạnh tanh như thế, anh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Cho nên em phải ngoan, không được ngắm cơ bụng của người con trai khác nữa.”
Cố An gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhìn thôi cũng đâu có sao… Em chỉ lưu lại để khi nào vẽ tranh thì mang ra dùng thôi mà…”
Căn bản là cô nhìn cơ bụng của người khác sẽ không suy nghĩ lung tung, cũng không rung động chứ đừng nói là tim đập nhanh.
Nhưng vừa rồi thấy cơ bụng của anh, máu toàn thân cô không tự chủ được dồn hết lên đầu.
Phát hiện này làm mặt Cố An nóng bừng, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài.
“Cái đó cũng không được.”
Khuôn mặt Giang Nghiên tuấn tú sắc nét, đuôi mắt nhướn lên, con ngươi đen láy như ngâm trong nước suối, khi không chớp mắt nhìn người khác thì đẹp đến câu hồn.
Anh nhìn khuôn mặt cô vì lo lắng mà nhăn hết cả vào, cuối cùng không nhịn được cười, để lộ má lúm đồng tiền dịu dàng.
Trái tim Cố An rung động khó mà bình thường trở lại. Nhoáng cái, anh nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, khoảng cách không quá gần, nhưng hơi thở nhẹ lại kí©h thí©ɧ vành tai khiến cô có chút ngứa ngáy, cô nghe thấy anh nói:
“Nếu em muốn ngắm.”
“Về sau anh cho em xem.”