Chương 10

Giang Nghiên lúc không cười là người thuộc hệ cấm dục, đứng đâu cũng sẽ mang cảm giác đẹp mà lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần, không biết đã đánh nát bao nhiêu trái tim đơn phương của các cô gái.

Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng ấy lại có lúm đồng tiền xinh đẹp cách khóe miệng cỡ một centimet, khi cười sáng đến chói mắt, dịu dàng đến mức sắp nhấn chìm người ta.

Cố An đứng trước Giang Nghiên, nhiệt độ hai má còn chưa hạ xuống, cúi gằm không dám ngẩng mặt, cảm xúc hỗn loạn chạy vòng vòng trong đầu:

A A A Lúm đồng tiền của anh ấy đẹp quá! Đẹp xỉu!

Muốn chọt một cái quá…

*

Ba ngày sau, Cố Trinh kết thúc chuyến công tác vào chiều muộn.

Lúc đẩy cửa vào đã có một sinh vật to lớn thân thiết nhào tới chỗ anh, theo sau đó là vóc dáng nhỏ bé của Cố An. Cô nhìn anh không nháy mắt.

Cố Trinh một tay vuốt lông chú chó, tay kia xoa đầu Cố An, “Cháu trai lớn của anh sao ở đây?”

Cố An vui vẻ nói: “Anh biết nhãi con hả?”

Cô đang sợ anh trai không cho nuôi chó ở nhà, còn suy nghĩ nên nói thế nào để chú chó ở lại.

Cố Trinh xoa xoa đầu chú chó, còn dịu dàng hơn khi xoa đầu cô, “Ừ, biết.”

“Vậy sao anh gọi nó là cháu trai lớn?”

Cố Trinh đặt balo đen vào lên nóc tủ ở huyền quan, ngồi xổm xuống, chú chó lại vui vẻ nhào đến.

Tuy rằng anh đẹp, nhưng nét đẹp ẩn chút tà mị không đứng đắn, nghe vậy khóe miệng cong lên, “Cha nó là đồng đội của anh.”

“À à….” Cố An cũng không nghĩ nhiều, đi lên sờ lông xù trên đỉnh đầu nó, mắt cười cong cong, “Anh Giang Nghiên nói lúc hai người không ở nhà, nhãi con có thể ở nhà với em.”

“Em nói cái gì?” Con ngươi Cố Trinh chấn động.

Rốt cuộc là tai mình bị điếc, hay là Giang đại thiếu gia bị người khác nhập?

Vậy mà không tiếc để con nuôi bảo bối sống an nhàn sung sướиɠ làm bảo vệ cho một đứa trẻ.

Cố Trinh nhìn chằm chằm tóc mái ngố của Cố An một lúc, nói câu đầy ẩn ý: “Em anh khá phết đấy.”

“Hì hì.” Mắt Cố An khi cười cong cong như trăng lưỡi liềm, gương mặt khi cười trông ngốc nghếch đến lạ.

Sau tuần lễ vàng, đại hội thể dục thể thao trường THPT Số Một đúng hạn tới.

“Anh, anh hôm nay có tới xem em chơi bóng rổ không, bốn giờ chiều bắt đầu!” Cố An ăn xong bữa sáng, lưng đeo balo hình Spongebob đi đến chỗ Cố Trinh. Cô cười lộ răng nanh, cả gương mặt sáng bừng đầy mong đợi.

Đại hội thể dục thể thao của trường có khu dành cho cha mẹ.

Anh trai trẻ như vậy! Lại còn đẹp nữa!

Ngồi giữa nhóm phụ huynh, chắc chắn thu hút sự chú ý, nở mày nở mặt!

Cố Trinh xoa đầu cô, anh trai nhà người ta chỉ xoa nhẹ nhàng, anh nhà mình xoa sắp hói đầu.

Anh xoa quá mạnh đến khi đầu cô choáng váng mới nghe Cố Trinh dùng giọng ngứa đòn nói: “Một đám trẻ con ôm bóng chạy, có cái gì đẹp.”

Khóe miệng Cố An hạ xuống, do dự, cuối cùng vẫn chuyển sang người bên cạnh Cố Trinh, “Vậy còn anh Giang Nghiên, anh có tới không?”

Giống như cô chỉ tùy tiện hỏi.

Tay bên cạnh vô thức nắm chặt vai cặp sách.

Giống học sinh tiểu học đứng trước mặt giáo viên chờ phê bình, khẩn trương không yên.

“Nằm mơ à?” Cố Trinh khẽ cười, “Anh và anh Giang Nghiên đều bận chết.”

Giang Nghiên nhìn chằm chằm hàng mi run rẩy đầy bất an của Cố An, khẽ cong khóe môi.

Hôm nay anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu suôn sẻ thì có thể về đơn vị trước giờ cơm trưa, buổi chiều có thể xin nghỉ hai tiếng.

Nếu không suôn sẻ thì chắc đến nửa đêm.

Chuyện không nói chính xác được, vẫn là đừng cho cô mong đợi.

Cố An ra cửa với đầu tóc bù xù, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó như trái khổ qua, vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Sao lại không đẹp…”

Giang Nghiên cũng không trả lời cô.

Nhưng anh trai ruột còn ghét bỏ chuyện nhàm chán, sao anh có thế đi chứ…

Cuộc sống chả dễ dàng gì.

An An thở dài.

***

Trường cấp ba khai mạc đại hội thể dục thể thao, bầu không khí không khác gì ăn tết, học sinh bị nhốt trong bốn bức tường từng tốp vừa nói chuyện vừa ra sân thể dục, hiếm được có cơ hội thả lỏng.

Buổi sáng là lễ khai mạc và hạng mục điền kinh, buổi chiều là thi đấu bóng rổ. Năm nay có thêm bóng rổ nữ, có thể nói đây là hạng mục được chú ý cao nhất trong đại hội.

Cố An mặc chiếc áo màu trắng ngắn tay của ở bên trong, bên ngoài là bộ đồ bóng rổ màu đỏ, ôm bóng vui vẻ mà nghĩ, đây là màu của Shōhoku trong Slam Dunk.(1)

(1)Slam Dunk: là bộ manga thể thao dài 31 tập được sáng tác bởi tác giả Inoue Takehiko nói về đội bóng rổ của trường cao trung Shōhoku. Nhân vật chính của bộ truyện là Hanamichi.

“A! Akagi Haruko(2) phiên bản live-action?” Giang Ninh móc cổ Cố An, xoa đầu cô, “Sao lại dễ thương như vậy, mau nhào vào trong lòng chị đi!”

(2)Haruko Akagi là em gái của Takenori Akagi và là người mà Hanamichi bị trúng tiếng sét ái tình. Haruko đã phát hiện ra tài năng của Hanamichi khi lần đầu thấy cậu Dunk bóng (kết quả đập đầu trúng bảng rổ). Cô đã rất ấn tượng bởi chiều cao và sức nhảy của Hanamichi và mời cậu tham gia đội bóng rổ của trường.

Khuôn mặt Cố An ngắn và tròn đến nỗi không thấy đường cong hai bên sườn mặt, nhưng khuôn mặt rất nhỏ, trong sáng vô hại, không hề có tính công kích, làm cho người ta thấy chỉ muốn xoa đầu nhéo mặt.

Cố An xấu hổ trước lời khen của cô nàng, cười lộ răng nanh.

Bốn giờ chiều, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu.

Khuôn mặt đáng yêu, biết chơi bóng rổ, Cố An đồng thời có hai yếu tố này, ngay tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Da cô trắng, lại còn mặc bộ đồ chơi bóng rổ màu đỏ càng thêm nổi bật, quần bóng rổ lộ chân thon và thẳng, trắng sáng dưới ngọn đèn.

“Lùn như vậy mà chơi bóng rổ? Có 1m6 thôi?

“Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nghiêm túc chuyền bóng dễ thương khiến tôi sởn da gà luôn á.”

“Học kỳ này chuyến đến A7, tên Cố An, thấy nhiều người bảo cuối cùng thì trường ta cũng có ‘hot girl’ rồi.”

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo và quần dài màu đen ngồi ở khu phụ huynh ở sân thể dục, khí chất lãnh đạm, môi mím thẳng, hoàn toàn không hợp với không khí ồn áo xung quanh.

[Cố Trinh: Chụp giúp tôi một tấm.]

Ảnh HD theo đường truyền internet gửi đến đối phương.

[Cố Trinh: Wow! Cậu đúng là thiên tài!]

[Cố Trinh: Cậu chụp em gái tôi giống như chú Corgi chân ngắn ha ha ha ha ha ha]

Cố Trinh đã tạo nhãn dán trong vài phút.

Khóe miệng Giang Nghiên giật giật, nhấn ‘lưu’.

Tới nghỉ giữa hiệp, điểm A7 đã vượt xa,

“Nam Nam, nhìn người dáng lùn lùn chơi hậu vệ tên là Cố An đi.”

Nữ sinh tên Nam Nam xoay người qua xem, không đếm được có bao nhiêu nam sinh vây quanh Cố An đưa nước cho cô, trong đó có hotboy trường.

Nhưng mà Cố An nói cảm ơn chứ không lấy, cuối cùng ôm bình giữ ấm màu lam của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa.

Lòng ghen tỵ nảy lên như dây leo, ánh mắt Nam Nam lạnh lùng, “Chậc, giả đáng yêu.”

Hiệp 2, trận đấu càng gay cấn.

Chỉ vài phút sau, trọng tài thổi còi, làm dấu có phạm lỗi.

Nữ sinh A3 tên Nam Nam rê bóng đẩy ngã Cố An.

Cố An chống đất đứng lên, lòng bàn tay gợn cảm giác nhức nhối, cơn đau ùa tới nhanh chóng. Cô hơi cử động đầu gối mới phát hiện đầu gối nhuốm đỏ tươi, bị cà xuống sàn ngay phần da mỏng, không có bất kỳ đồ bảo hộ nào.

Quanh sân toàn bạn học và phụ huynh, cô đứng giữa tầm mắt mọi người, không biết phải làm sao.

Trong tiếng người ồn ào, cô nghe thấy tiếng bước chân tới chỗ cô, chưa kịp quay đầu xem ai thì thấy chiếc áo khoác màu đen cùng với mùi hương quen thuộc.

Cô vừa bắt gặp ánh mắt của anh thì cả người mất trọng lực, được bế lên.

Trong nháy mắt, tiếng tim đập che hết tiếng ồn ào náo nhiệt, Cố An trừng mắt tròn xoe: “Anh… Giang Nghiên?”

Trước mắt là phần cằm hơi nhọn của anh. Đây là lần đầu tiên cô gần với sườn mặt anh như vậy, cũng là lần đầu được anh ôm vào trong ngực.

“Ừ.” Giang Nghiên mím môi, khuôn mặt khôi ngô lạnh băng, cho dù thường ngày anh cũng không hay cười, nhưng Cố An vẫn cảm giác hình như anh tức giận.

Cô không biết tại sao anh tức giận, nhưng trực giác biết đó là do mình, vừa chột dạ vừa sợ hãi: “Anh, em có thể tự đi…”

Tầm mắt Giang Nghiên đảo qua hai đầu gối đỏ tươi với khủy tay trầy da của cô.

“Cố An.” Giang Nghiên rũ mắt, giọng lạnh đến dọa người, “Em bảo anh đến là để nhìn em bị thương hả?”

Anh cau mày, khi nói chuyện hơi thở thổi lên trán cô, “Ngoan đi, đừng nhúc nhích.”

Tay phải Cố An nắm chặt cổ tay trái nhưng không thể tránh được đυ.ng tới tóc với da anh, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồi hôi.

Anh quấn áo khoác lên người cô, chắc dùng để chặn ánh sang, hoặc là ngừa cách tay đυ.ng đến cô. Trên người anh chỉ có áo phông trắng rộng thùng thình, dưới phần yết hầu quyến rũ là xương quai xanh hơi nhô lên.

Đầu gối và khuỷu tay đau đến chết lặng, mặt Cố An kề sát sườn mặt anh dần đỏ lên.

Phòng y tế không có người, chỉ có bác sĩ trực ban.

Bác sĩ rửa sạch vết thương cho Cố An, “Không sao, chỉ là trầy da thôi, cô sẽ cho em oxi già để khử trùng.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Cố An vui vẻ trả lời.

Oxi già đi được nửa đường có người đoạt mất.

Cô ngồi trên ghế, Giang Nghiên ngồi xổm trước mặt cô.

Từ góc độ của cô chỉ có thể thấy tóc anh. Không giống với người khác, tóc của anh rất mềm, nãy cô đã không cẩn thận đυ.ng khi được ôm.

Ngón tay thon dài trắng trẻo cầm tăm bông nhẹ nhàng ấn vào vết thương của cô, đem tới cảm giác tê buốt.

“Anh Giang Nghiên, anh xin phép tới đây sao?” Cố An ngồi trên ghé, hai tay chống hai bên, tìm đề tài nói.

“Ừ.”

Trước trận bóng rổ, anh ấy đã dùng thời gian nghỉ để luyện tập với mình, bây giờ có phải rất thất vọng không…

Cô không biết anh đến đây lúc nào, cũng không biết anh có thấy mình ngã sấp xuống không, sao lúc nào ở trước mặt anh mình cũng bị xấu hổ…

Không biết điểm A7 ra sao rồi, ngay cả dự bị cũng không có.

“Em còn tưởng anh và anh trai sẽ không đến.”

Giang Nghiên không nói tiếp, lông mi dài rũ xuống, mím môi.

Giống như không cười hoặc chưa từng cười.

Cố An vô cùng xấu hổ, lại tủi thân, tự trách mình.

Cố gắng kìm chế cảm xúc nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Nghiên lại như vỡ đê.

Giang Nghiên đổ oxy già vào tâm bông, động tác dịu dàng.

Bản thân bị thương gấp trăm ngàn lần thì không quan tâm.

Mà giờ lại nghĩ có nên đến bệnh viện chụp X-Quang không.

Bác sĩ ở trường có đáng tin không?

Lúc nhìn thấy Cố An bị người khác cố ý đẩy ngã, anh giận tái mặt mày. Mà lúc này nhìn cô đau đến nhíu mày, lại còn cố gắng chịu đựng, đôi mắt đẹp tối sầm lại, lộ vẻ tàn ác.

“Xin lỗi…” Cố An mở miệng, giọng mũi yếu ớt, có nén tiếng khóc trong giọng nói: “Em lại gây rắc rối cho anh…”

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Giang Nghiên giật mình.

“Khóc cái gì.” Lúc này anh mới ngẩng mặt nhìn cô, nhíu mày.

Cố An càng thấy tủi thân, nước mắt nhỏ giọt biến thành khóc thút thít.

Giang Nghiên càng không có kinh nghiệm dỗ trẻ con khóc.

Lúc trước Giang Ninh khóc thì trực tiếp đưa đến chỗ anh họ là được.

“Phải làm thế nào em mới nín đây?” Giọng Giang Nghiên bất giác trở nên dịu dàng, mu bàn tay gạt nước mắt ở khóe mắt cô, lại phát hiện càng lau nước mắt càng nhiều: “Hửm?”

Đôi mắt Cố An ầng ậc nước, khóc đến nấc cụt: “Thật ra, có một biện pháp….”

“Hả, anh nghe.” Giang Nghiên đứng lên đặt oxy già lên bàn, cúi đầu nhìn cô gái khóc trước mặt.

Những cô gái từng mể mẩn sắc đẹp của anh, không biết có bao nhiêu người rơi nước mắt ở Cục Công an Kinh Châu.

Giang Ninh mấy năm qua bị Giang Nghiên buông lời độc ác không biết bao nhiêu lần khóc đến mức không thở được.

Nếu cô nàng nhìn thấy cảnh trước mắt không biết có cảm nghĩ ra sao.

Cố An hít mũi, từ từ bình ổn cảm xúc, cũng không nhìn anh, miệng lẩm bẩm “Vậy anh cho em xem lúm đồng tiền của anh đi…”

Cười một cái liền không thấy lạnh lùng.

Hôm nay trông Giang Nghiên hung dữ lắm.

Cô lấy hết can đảm, đốt tay vì nắm thành quyền chặt quá mà trở nên trắng bợt: “Em muốn xem lúm đồng tiền của anh.”

Giang Nghiên như không nghe rõ, “Cái gì?”

Cố An duỗi ngón tay, chọc chọc khóe miệng: “Lúm đồng tiền ở đây này.”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhưng vẫn cố chấp: “Em muốn xem.”

Giang Nghiên học bốn năm, làm cảnh sát ba năm, từng truy bắt tội phạm truy nã không màng tính mạng, sống chết giữa mưa bom bão đạn.

Chưa từng nghĩ có một ngày mình bán rẻ tiếng cười, dỗ đứa trẻ khóc nhè.

Trước đôi mắt trông mong của đứa trẻ, anh không kháng cự được. Con ngươi đen nhánh nhìn anh không chớp mắt, tràn ngập chờ mong, vừa đáng yêu lại đáng thương.

“Được rồi, cô nhóc hay khóc nhè.” Anh mở miệng, giọng điệu dung túng mà chính mình cũng không hề phát hiện.

Anh nhìn cô, con ngươi trong veo, đen láy như những quả cầu thủy tinh tuyệt đẹp.

Khóe môi chậm rãi giương lên, lộ lúm đồng tiền cô thích.

Cố An biết anh đẹp.

Lại không biết người cười lên càng đẹp hơn.

“Thấy rõ chưa?” Anh tức giận hỏi cô.

Bị sắc đẹp làm cho mê hoặc, bạn học Cố An thành công quên khóc, đã sớm ngây người.

Giang Nghiên thấy cô không nói lời nào, cúi người đến gần một chút.

Anh cao gầy, hai tay đút túi quần, chồm người về phía trước.

Khóe mắt lóe lên tia sáng trong veo, đuôi mắt cong lên thành hình vòng cung.

Lúm đồng tiền xinh đẹp ở trước mặt.

Mấy ngày trước Cố An vô tình được biết kiểu mắt này hình như gọi là “mắt hoa đào.” Khoảng cách thật sự rất gần, thấy rõ lông mi dài của anh, giống như có thể chạm đến tim cô.

Cô chỉ muốn xem anh cười, không cần nghiêm mặt dọa người.

Lại không nghĩ rằng anh thật sự đến gần để cho cô xem lúm đồng tiền của anh….

Cố An đỏ mặt, tim đập mạnh, nuốt nước miếng.

Phía sau là tường phòng y tế, chỉ có thể sít vô gần chút, suýt chút nữa phải rụt cổ lại: “Được rồi, em xem rõ rồi…”

Rõ ràng muốn xem anh cười, bây giờ lại trốn tránh không chịu ngẩng đầu.

Giang Nghiên cúi người nhìn thẳng cô, lúc cụp mắt xuống, lông mi trông dài vô cùng.

“Ngã đau còn muốn anh dỗ.”

Không khí yên tĩnh, giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cơ mà có lúm đồng tiền lại dịu dàng không tưởng.

“Em có phải là trẻ em không vậy?”

—–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sau này

Cố An: Em phải chọc lúm đồng tiền của anh!

Giang Nghiên dịu dàng cúi người: Cho em hôn nó đấy.