Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Giang Nghiên sở hữu gương mặt lạnh lùng tuấn tú, thời đại học từng bá chiếm cái danh hot boy trường bốn năm liền, là nam sinh đào hoa nhất học viện cảnh sát, nơi mà tỉ lệ nam nữ chênh nhau 1:100.
Nhưng anh miệng độc, phạm vi ba mét xung quanh anh không có nữ sinh nào dám bước tới. Thế nên, mọi người kháo nhau rằng anh lãnh cảm.
Ai mà ngờ được có một ngày Giang Nghiên xin nghỉ phép kết hôn, cưới em gái “nhà bên”.(*)
(*)Chính xác hơn sẽ là từ “thế giao”, ý chỉ cưới con gái bên gia đình nhà Giang Nghiên đã quen thân rất nhiều đời.
Sau khi kết hôn, Giang Nghiên lại vùi đầu vào công việc, điều tra vụ án mười ngày nửa tháng không về nhà.
Mọi người lại thi nhau phỏng đoán, nói hôn nhân kiểu kết thân hai bên gia đình tình cảm không mặn nồng, mà bọn họ cũng chưa được gặp vợ sếp.
[2]
Hôm đó, Giang Nghiên vừa đặt chân về cục cảnh sát sau một tuần đi điều tra thì giây sau bị một cô gái đè lên vách tường.
Người đi qua thầm nghĩ, đúng là cô gái nhỏ chưa trải sự đời, muốn bị ăn đánh…
“Anh cảnh sát ơi, em muốn báo án.” Cô gái mấp máy môi, nói: “Chồng em mất tích.”
Giang Nghiên nhíu mày: “Hửm?”
“Giang Nghiên, nam, cao 1m87, trắng trẻo đẹp trai, có cơ bụng sáu múi. Anh ấy đã một tuần chưa về rồi…” Cô giật nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh ấy lắm.”
Sau đó, mọi người trông thấy vị cảnh sát trẻ tuổi thờ ơ, vô tình có tiếng lặng lẽ giấu bên tay bị thương ra sau lưng, cúi đầu nhìn người con gái phía trước, giọng dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết chìm: “Bà Giang, anh biết rồi.”
[3]
Hồi mới gặp, thái độ của Giang Nghiên cực kỳ qua loa: “Đừng xem hôn ước là thật.”
Về sau, anh dịu dàng thủ thỉ bên tai cô, dụ nói: “Ngoan, gọi chồng đi.”