Chương 2

Editor: Cẩm Anh

Beta: LynLyn, Beo

“Vậy chúng ta ở cùng một chỗ đi.” Thải Vũ cười tủm tỉm nghiêng đầu nói.

“Hả? Cô nghiêm túc đấy chứ? Tôi không muốn việc ở bên cô chỉ là vui đùa đâu!” Thấu Nhất đau khổ nắm lấy tóc, rối rắm cực kỳ.

“Anh đã nói không có biện pháp từ chối, vậy thì không nên từ chối em nha.” Khóe môi Thải Vũ mang theo ý cười giảo hoạt.

“Em thật đúng là…” Thở dài một hơi, buông tay xuống, tóc đã bị hắn túm lên một thành đống trông thật ngốc.

‘’Vậy thì hãy ở bên nhau đi!’’ Anh như đã hạ quyết tâm; “Nói trước, tôi sẽ không để em dễ dàng nói chia tay. ”

“Rõ ràng anh là trạch nam, nhưng anh mạnh mẽ đến không ngờ luôn á.”

“Ừ. Bởi vì rất thích em, cho nên vừa nghĩ rằng sẽ bị tùy tiện buông bỏ nên không thể kiểm soát được những gì mình muốn làm.” Thấu Nhất thản nhiên nói, cười rất vui vẻ.

“Này!Dù phong cách trên mạng có khác với ngoài đời hay không cũng không sao, lần đầu gặp mặt cũng hoàn toàn nhìn không ra anh còn có một mặt ranh mãnh như vậy!’’ Thải Vũ nói

“Anh…” Hắn lại đỏ mặt, lần này tầm mắt vững vàng khóa trên người Thải Vũ, thanh âm trầm thấp nói: “Anh thật không ngờ, đối với người lần đầu tiên gặp mặt liền động tâm, thậm chí là muốn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của em. ”

“Anh…” Thải Vũ cũng phải đỏ mặt.

“Hơn nữa còn là dưới tình huống tồi tệ như vậy, mang theo túi rác, tóc cũng lộn xộn. Tất nhiên là sẽ xấu hổ. ”

Thải Vũ nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, cũng nhẹ giọng nở nụ cười.

Thấu Nhất trấn tĩnh lại, nhìn bộ dáng vui vẻ của cô cũng cười cười theo: “Tôi đã giúp em mở thư mục kia, thuận tiện giúp em tìm ra thư mục ẩn có tên khác tương tự, em muốn đến xem không? ”

“Được.” Thải Vũ vội vàng buông máy chơi game xuống ngồi trước máy tính.

Thấu Nhất đi theo. Anh không hỏi Thải Vũ vì sao đột nhiên muốn yêu đương với anh, anh chỉ biết, trong tương lai, anh sẽ chứng minh tấm lòng của mình với Thải Vũ, cố gắng làm cho cô yêu anh

Thấu Nhất hiểu những thư mục này sắp xếp lại cùng một chỗ, Thải Vũ duyệt rất thuận tiện. Cô là người đầu tiên mở thư mục đó, phát hiện bên trong là ảnh chụp màn hình của một số tin tức, lại thoát ra, mở cái khác, lần này là ảnh chụp.

Thải Vũ không suy nghĩ kỹ, sau khi xác định là thứ mình muốn, quay đầu chân thành nói một tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh. ”

“Không có gì.” Thấu Nhất cười một tiếng: “Em chính là người con gái anh thích, không cần khách khí như vậy. ”

Đã làm xong chính sự, trong con ngươi sáng lạn của Thải Vũ lại thêm một chút xấu xa.

“Đã muộn như vậy rồi, có thể phải đã quấy rầy anh hay không?”

“Không.” Thấu Nhất lắc đầu, tối nay anh rất vui.

“Vậy… Em sẽ ở lại lâu hơn một chút. Vừa xác nhận quan hệ liền tách ra sẽ làm cho em có chút mất mát. ”

“Ừ…” Thấu Nhất gãi qua hai má hơi phiếm hồng, nghiêng đầu, muốn cười, lại không dám quang minh chính đại vui vẻ.

“Nhưng phải làm gì?” Thải Vũ hỏi anh, chớp mắt mong đợi

Thấu Nhất che mặt, cười buồn bực vài tiếng, đưa tay che mắt cô, ngữ khí thân mật: “Em đừng cố ý thăm dò anh, tuy rằng anh rất tin tưởng vào khả năng tự chủ của anh, nhưng dưới tình huống này vẫn sẽ suy nghĩ nhiều. ”

Thải Vũ kéo tay anh xuống, ý vị thâm trường nhìn anh.

Thấu Nhất cầm tay Thải Vũ, siết chặt, buông ra cười nói: “Sao lại nhìn anh như vậy? Anh tốt xấu gì cũng là người bình thường, đương nhiên cũng có suy nghĩ như vậy. ”

“Ừm… Em có muốn giữ khoảng cách một chút…”

Thấu Nhất mỉm cười trả lời: “Đừng, tôi rất coi trọng hình ảnh của tôi trong mắt em, tôi sẽ không tự đào mồ chôn mình đâu’’.

“Đùa thôi, chúng ta hãy tiếp tục chơi trò chơi đi. Lần này là lớp giải mã kinh dị dành cho hai người chơi! ”

——

Cuộc sống sau khi yêu đương với trạch nam, so trước kia cũng không có gì khác nhau cho lắm. Có lẽ sự khác biệt lớn nhất là chuyển từ một người chơi trò chơi sang hai người chơi cùng nhau.

Dựa theo thói quen, người yêu ở chung càng lâu, giữa hai người sẽ càng ngày càng hiểu rõ nhau, nhưng như bọn họ, càng quen thuộc thì Thải Vũ lại càng cảm thấy Thấu Nhất có rất nhiều bí mật.

Hôm đó, hai người đang chơi game, điện thoại di động vang lên.

“Không nhận sao?” Thải Vũ tựa vào vai anh, ngửa đầu nhìn anh hỏi.

“À…” Anh thoáng nhìn qua số điện thoại: “Không muốn nhận! ”. Chap‎ 𝗆ới‎ l𝘂ô𝔫‎ có‎ tại‎ ||‎ 𝗧‎ 𝐫𝑼𝗆𝗧𝐫𝘂𝓎ệ𝔫﹒𝚅𝙽‎ ||

Thải Vũ thò người nhìn một cái, là người tên là “Robot làm việc” gọi tới.

Tiếng chuông gọi điện thoại không ngừng vang lên, người gọi điện thoại một chút cũng không định dừng lại.

“A, phiền quá!” Vừa nghe điện thoại, Thấu Nhất nghe thấy tiếng mắng mỏ lớn từ đầu dây bên kia.

“Không sao đâu! Dù sao tôi cũng không ngủ được! ”

“Sau này vẫn nên chuyển công việc sang ban ngày làm đi.” Thấu Nhất khẽ thở dài.

“Được rồi…” Đại khái là không được khen ngợi như trong tưởng tượng, Thấu Nhất có chút mất tinh thần.

Thấy thế, Thải Vũ lại đặt trán lên trán anh, khẽ cười an ủi nói: “Có ngốc hay không? Cho dù không làm đến mức này, em cũng sẽ thích anh. ”

Từ đêm hai người xác định quan hệ, Thấu Nhất đã hao tổn tâm tư lấy lòng cô, phỏng đoán suy nghĩ của cô, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô —— ví dụ như trong trò chơi đôi một người điều khiển hai nhân vật thông quan. Tuy rằng người được thỏa mãn sẽ rất vui vẻ, nhưng nỗ lực như vậy, không khỏi có chút cẩn thận quá mức.

“Hắc hắc hắc ~” Thấu Nhất lộ ra nụ cười sáng lạn: “Bởi vì anh không muốn rời khỏi Thải Vũ. ”

Thải Vũ chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Như vậy à. May mắn ngày mai em cũng có việc phải ra ngoài, vừa vặn không cần để anh ở nhà một mình. ”

“Hả? Có chuyện gì vậy? ”

“Hẹn hò với một chị gái!”

“A?!” Thấu Nhất kêu thảm thiết một tiếng: “Anh còn chưa hẹn hò với em! ”

——

Trên thực tế, đến ngày hôm sau, Thải Vũ cũng không đi hẹn hò.

Cô đứng ở góc vách tường đối diện cô nhi viện Bạch Dạ, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Trước khi không nhìn thấy những tài liệu đó, cô không bao giờ nghĩ rằng bóng tối giữa ban ngày sẽ đáng sợ hơn những hành vi xấu xa của ban đêm.

Hai tháng trước, cô thức dậy từ một bệnh viện và mất một phần trí nhớ của mình. Các bác sĩ nói rằng cô đã được đưa đến bệnh viện bởi một thanh niên, trả tiền và rời đi. Hôm nay đi hỏi, vẫn như cũ không có tin tức của nam nhân trẻ tuổi kia, người ấy có vẻ là một người tốt bụng bình thường.

—— Người tốt bụng bình thường?

Trực giác của Thải Vũ cho là chuyện không đơn giản như vậy.

Lúc trước nhờ Thấu Nhất mở thư mục ẩn ra, lưu lại quá nhiều tư liệu không ngờ tới. Xung quanh cô nhi viện Bạch Dạ trước mắt này, bóng tối bản chất con người tràn ngập trong những cuộc điều tra từng chữ một.

Bạch Dạ bên ngoài là cô nhi viện, nhưng lại là nơi âm thầm phục vụ tìиɧ ɖu͙© quy mô cỡ lớn dành riêng là thú tiêu khiển của người quyền thế. Người phụ trách cô nhi viện, đem đứa nhỏ được nhận nuôi ở cô nhi viện dựa theo ngoại hình mà phân đẳng cấp, dựa theo tầng lớp quyền quý cùng loại hình ưa thích, giống như hàng hóa đưa bọn nhỏ ra ngoài, từ mười bốn tuổi, xuống sáu tuổi, tất cả bọn nhỏ đều được bày biện làm vật phẩm để giao dịch trên giá trưng bày cho người ta lựa chọn.

Tòa cô nhi viện này, liên lụy cũng không phải là nhỏ, nếu thật sự nổ tung ra, toàn bộ thành phố A sẽ náo loạn.

Thải Vũ không thể làm ngơ.

Nhưng trước đó cô có một mình, làm sao thu thập được nhiều tư liệu như vậy?

Thải Vũ nhíu mày

Vì cô mất trí nhớ, nên vào lúc này, ngày càng khó nắm bắt.

Vì vậy một bên tự hỏi là lựa chọn đi vào tìm hiểu một phen, hay là trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, tầm mắt cô di chuyển chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếp theo, con ngươi đột nhiên co rụt lại, một người càng làm cho cô không nghĩ tới xuất hiện ở cửa lớn Bạch Dạ.

—— Đó là Thấu Nhất.

Âu phục giày da, tóc được anh tỉ mỉ chải lên trên, bên trán chỉ buông xuống một hai sợi tóc vụn, trên sống mũi còn đeo một cặp kính viền vàng.

Hoàn toàn bất đồng với bộ dáng ở nhà, khóe môi anh hơi nhếch lên, rất thân thiện khách khí nói chuyện với hai người đàn ông cùng trang phục xung quanh.

Đây có phải được gọi là cuộc họp không?

Anh ta có liên quan gì đến trại trẻ mồ côi này không?

Anh ta cũng tham gia vào những giao dịch đó à?

Vô số ý niệm trong nháy mắt dâng lên trong đầu Thải Vũ.

Mặc dù Thải Vũ hôm qua cũng nói dối Thấu Nhất, nhưng hôm nay trùng hợp gặp nhau, lại làm cho trái tim cô chìm xuống.

Bạn trai của cô,

Chính xác đang che giấu bí mật gì?

[Thế nào, công việc của anh đã kết thúc chưa?” ]

[Còn chưa T_T]

“Anh thật muốn hiện tại cùng Thải Vũ hẹn hò! Công việc thực sự quá khó chịu T_T]

Khi màn hình điện thoại di động của Thải Vũ sáng lên và tắt, nụ cười Thấu Nhất không thay đổi, nắm ngược điện thoại di động, tự nhiên tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó với các đồng nghiệp xung quanh.