Mèo màu cam và con hồ ly trắng dừng lại, lập tức tách nhau ra rồi cùng lúc “phỉ phỉ phỉ”, nhổ lông trong miệng ra.
Hồ ly trắng đi tới cạnh Ô Miên, nói: "Có gì cứ nói với chú, thầy cháu chưa từng rời khỏi làng Kính, cũng chưa được ai cứu, sao hiểu cách trả ơn?"
Ô Miên nói: "Cháu muốn tặng ân nhân của mình một món quà, cháu đã chọn sứa hoa đào, nhưng mùa này bên ngoài không có, cháu nhớ trong làng có."
Hồ ly trắng lập tức nói thẳng: "Chuyện này không khó, chỉ là con dứa trong hồ không dễ đối phó, nhưng cũng không sao, chờ chú đi đánh nó một trận là được."
Hồ ly trắng nói xong chạy đi như một cơn giá, Ô Miên ở phía sau mở miệng vô ích: "Thật ra…. Không cần phải như vậy."
Mèo cam khập khiễng đi tới, tức giận nói: "Đừng lo lắng cho cậu ta, cậu ta chỉ muốn kiếm cớ đánh nhau mà thôi."
Hồ ly trắng là cái gai nổi tiếng trong làng, nguyên hình đáng yêu, xinh đẹp, hình người dịu dàng, đơn thuần, nhưng thực tế là một tên một ngày không đánh nhau không chịu được.
Ô Miên cũng biết điều này, cậu quay đầu nhìn mèo cam, nghiêm túc nói: "Thầy, nếu không thể đánh bại chú hồ ly được thì đừng đánh, lại bị thương à?”
Thầy mèo vô cùng tức giận vỗ vào đầu cậu: "Thầy sao không đánh được, thầy chỉ nhường cậu ta thôi!"
Ô Miên bị đánh gật đầu lia lịa, miệng hừ hừ, không phục.
Ngay khi Thầy mèo đang định dạy cho mèo con một bài học, hồ ly trắng lại quay lại như một cơn gió, trên lưng cõng một ống trúc.
Ống tre dựng trên lưng chú ta mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào, nhưng dù lúc hồ ly trắng chạy vẫn vững như Thái Sơn.
Khi hồ ly trắng đến trước mặt Ô Miên, cơ thể chú ta lắc lư, rũ bỏ một chuỗi giọt nước, ống trúc rơi xuống trước mặt Ô Miên, hỏi: "Đã đủ chưa?"
Ô Miên đứng dựa vào mép ống trúc nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong có ít nhất mấy chục con sứa hoa đào, nháy mắt rất vui vẻ nói: “Đủ rồi, cảm ơn chú hồ ly ~ "
Nghe thấy tiếng mèo con kêu meo meo, hồ ly trắng híp mắt vui vẻ hỏi: "Tặng cái này xong có phải cháu có thể về không?”
Ô Miên do dự: "Cháu không chắc chắn, còn phải xem xem đường nhân quả có biến mất hay không."
Hồ ly trắng hơi không vui: "Sao ân nhân cháu phiền phức như vậy? Thật sự không được…chú dạy cháu một cách.”
Ô Miên nghiêng đầu nhìn chú ta: "Cách gì?"
Hồ ly trắng nghiêng người nói: "Nếu như không được, cháu cởϊ qυầи áo, nằm lên giường cậu ta…”
Hồ ly trắng chưa kịp nói xong thì móng vuốt của mèo cam đã tấn công khuôn mặt xinh đẹp đó, hồ ly trắng lùi lại mấy bước.
Thầy mèo đứng trước mặt Ô Miên, hung dữ chửi rủa: "Cút đi, đừng dạy hư đồ đệ của tôi, chúng ta là yêu nghiêm túc."
Hồ ly trắng bĩu môi, đứng dậy lắc lắc bộ lông, không chấp mèo cam: “Lão già, nếu dùng cách của tôi, cục than nhỏ đã về từ lâu rồi.”
Ô Miên nhìn chằm chằm: "Cục than nhỏ gì?"
Hồ ly trắng cười khúc khích nói: "Cháu đấy, cháu xem giờ cháu béo tròn, lại còn màu đen, không phải cục than sao?"
Ô Miên cúi đầu nhìn bụng mình, rồi nhìn hồ ly trắng duyên dáng, không khỏi tự ti hóp bụng.
Khi trở lại, phải giảm cân nghiêm túc.
Ô Miên vừa nghĩ vừa chuẩn bị từ biệt với thầy mèo và hồ ly trắng, trời đã gần sáng, cậu không về sẽ không kịp.
Khi Ô Miên đã chạy ra ngoài, thầy mèo vẫn ở phía sau hét lên: "Từ từ thôi, đừng gấp, đừng học cách của hồ ly, đó là kiểu trả ơn không nghiêm túc!"
Ô Miên đáp lại, sau đó miệng cậu ngập góp, cậu lập tức ngậm miệng lại , nghiêm túc chạy về.
Sau khi chạy về trời đã dần sáng, vì vậy Ô Miên đã đào một cái hố ở một nơi khuất trong sân, giấu ống tre.
Hôm nay bể cá cần thay nước, còn cần thả cá mới vào, thả sứa vào không thích hợp, phải đợi đến khi thay nước.
Vì bể cá rất lớn nên việc thay nước tuyệt đối là một công việc mất sức, Ô Miên nằm trên khung của mình, nhìn nước suối trên núi chảy vào bể cá từng chút một, sau khi quan sát kỹ lưỡng một lúc lâu, cậu không thấy bất kỳ sinh vật nào khác trong nước suối trên núi.
Cậu không biết rằng nước suối trên núi đi qua một số hệ thống lọc khi đưa vào bể cá, cậu nghĩ do lúc thay nước, đám cá tôm bị dọa sợ.
Sau khi thay nước xong, trong lúc những người đó chuyển cá về, Ô Miên lẻn vào trong sân dùng mẹo moi ống tre ra, sau đó ngậm trong miệng trở về phòng giải trí.
Lúc này, tất cả cá đã vào bể cá, sau khi chắc chắn thay nước xong, không có ai vào nữa, Ô Miên đổ tất cả sứa hoa đào trong ống tre vào bể cá.
Sau khi sứa hoa đào chui vào bể cá, sứa hoa đào màu hồng bắt đầu hoảng sợ trốn ở nhiều nơi khác nhau.
Sau khi Ô Miên chôn ống tre xuống đất để tiêu hủy dấu vết, cậu dùng pháp thuật làm sạch móng vuốt, sau khi xác nhận rằng không còn dấu vết nào, cậu ấy quay trở lại phòng giải trí, sau khi xóa đoạn giám sát vừa rồi, cậu ngồi xổm trước bể cá bắt đầu tỉ mỉ quan sát tình hình sinh tồn của sứa hoa đào.
Nếu sứa hoa đào không quen, cậu sẽ chó chúng chút yêu lực giữ cho chúng sống sót.
Tuy nhiên, sự quan sát này khiến cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao trong bể cá lại có một con cá rất kỳ lạ?
Đó là một con cá koi bước, thoạt nhìn không khác gì cá bình thường, nhưng trên cơ thể nó chút chút âm khí, không giống cá sống.