Chương 48

Dù sao bể đã lắp đặt xong từ lâu, cá cũng được thả vào nuôi, mỗi ngày có nhân viên quan sát tình trạng riêng.

Cá phong thủy không thể chết, chết có hại cho phong thủy, mặc dù Ô Miên cảm thấy rằng Tạ Cửu Triết chọn đặt cá trong phòng giải trí vì căn bản anh không coi chúng là cá phong thủy.

Mấy hôm nay, Ô Miên thậm chí còn quan sát, suy nghĩ về cách làm cho con sứa hoa đào xuất hiện trong bể cá mà không có dấu vết.

Hết cách rồi, Tạ Cửu Triết quá cảnh giác, một khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn, anh sẽ không bao giờ giữ sứa hoa đào, nghĩ tới bạc má đuôi dài cậu vất vả tìm kiếm bị đuổi đi, hơn nữa còn là hai con, không thể lặp lại sai lầm tương tự!

Sau khi Ô Miên quan sát, cậu phát hiện ra rằng nước để nuôi cá được lấy từ suối núi ở phía sau núi, vì đó là nước suối trên núi thì dễ rồi, suối trên núi có đủ loại sinh vật, xuất hiện sứa hoa đào kỳ lạ không? Không kỳ lạ.

Dù trái mùa nhưng sứa hoa đào không bị tuyệt chủng sau khi hết mùa, chúng vẫn phải sinh sản, sẽ lớn lên khi nhiệt độ thích hợp. Bể cá có hệ thống nhiệt độ ổn định, nhiệt độ được duy trì suốt cả năm.

Ô Miên đã kiểm tra cẩn thận, nhiệt độ bên trong thích hợp cho sự phát triển của sứa.

Vì vậy, đêm đó, sau khi chắc chắn rằng Tạ Cửu Triết đã ngủ say, Ô Miên chuyển tâm thần sang một cơ thể khác, biến thành một con mèo, chạy một mạch về phía làng Kính.

Làng Kính cách thành phố Lạc Hải không xa, nhưng vì là nơi tập trung yêu quái, cho nên lối vào rất khó tìm, sau khi vào còn có một mê cung.

Sau khi Ô Miên tìm thấy lối vào, cậu rất phấn khích, lao đầu vào.Tuy nhiên, khi cậu rẽ trái, rẽ phải trong núi cũng không thể tìm thấy đường quay lại, cậu chắc chắn rằng trận pháp ngoài làng Kính nhất định đã bị thay đổi.

Thầy không nói cho cậu!

Ô Miên tức giận ngồi tại chỗ, khí dồn đan điền, ngẩng đầu lên, hét thật lớn: Meow ow ow ow ~

Phản ứng đầu tiên của thầy mèo đang ngủ là nghe nhầm, nhưng khi ngửi thấy mùi của Ô Miên, thầy lập tức tỉnh dậy, nhảy xuống từ ngôi nhà trên cây, chạy một mạch đến trận pháp dưới ánh trăng theo mùi Ô Miên.

Ô Miên đứng tại chỗ đợi một lúc, nghe thấy tiếng bước chân rất quen thuộc, lập tức quay đầu về phía con mèo màu cam đang chạy về phía mình, vui mừng kêu lên: "Thầy."

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy thầy mèo, Ô Miên sững người trong giây lát.

Không chỉ cậu, thầy mèo cũng sửng sốt, do dự chạy tới.

Hai con mèo nhìn nhau, ngẩng đầu lên, ngửi mùi hương của nhau để xác nhận danh tính, rồi đồng thời lên tiếng.

"Thầy, sao lại béo rồi?"

"Đồ đệ, sao em lại béo thành như này?"

Sau khi dứt lời, mèo cam và mèo đen đồng thời im lặng.

Ánh mắt Ô Miên chột dạ: "Thầy gần đây sống khá tốt nhỉ? Vậy em yên tâm rồi."

Thầy mèo béo hơn lúc cậu đi, rõ ràng đồ ăn khá ngon, nếu không thì đã không béo.

Thầy mèo bình tĩnh hơn cậu một chút, dù sao Ô Miên còn trẻ, biết xấu hổ.

Thầy mèo rất bình tĩnh, dù sao mèo cam cũng nổi tiếng trong thế giới loài người và động vật, mèo cam mà không béo không phải là mèo cam thật!

Thầy mèo đi tới, đi một vòng quanh Ô Miên, xúc động nói: "Em nói Tạ Cửu Triết cho em rất nhiều đồ ăn ngon, hiện tại xem ra là thật."

Nghĩ lại tới việc nuôi con mèo con này, thầy mèo rất lo lắng, ngày ngày ăn mà không béo, ra ngoài lại tưởng thầy mèo ngược đãi cậu.

Mới được bao lâu, hai tháng chưa đầy ba tháng, cả con mèo đã tăng gấp mấy lần.

Chỉ là xét về kích thước thì vẫn chưa bằng thầy mèo, dù sao thì Ô Miên để tóc dài, còn thầy mèo thì để tóc ngắn.

Thầy mèo ngồi đối diện với Ô Miên, liếʍ chân, hỏi: "Sao lại đột ngột quay lại? Đường nhân quả đã biến mất?"

Nhắc đến đường nhân quả, Ô Miên càng cảm thấy chột dạ, cúi đầu đáp: "Vẫn chưa."

Nói xong liền bị đánh vào đầu, Ô Miên ấm ức ngẩng đầu lên, từ lúc tới cạnh Tạ Cửu Triết, cậu chưa từng bị đánh.

Thầy mèo hận thép không thành sắt: "Đã nói em học không giỏi, không hiểu thế giới loài ngoài, không thể vội tới đó, em không nghe, nhìn xem, hai tháng rồi chưa xong, em phải biết con hồ ly ngốc trong thôn một tuần đã về!"

Ô Miên rất không phục, đang định nói, thì nghe thấy một giọng nói rất dịu dàng khẽ cười nói: "Lão cam thối lại dàn dựng tôi à?”

Ô Miên quay đầu lại, thấy một con hồ ly trắng như tuyết bước ra khỏi trận pháp.

Mọi người đều nói rằng mèo bước đi tao nhã, nhưng con hồ ly trước mặt mà đi thậm chí mèo còn không bằng, trong tao nhã có xen chút quyến rũ.

Hồ ly nhìn Ô Miên cười, nói: "Tiểu Ô Miên đã về rồi à? Ơ, sao trông béo lên rồi?”

Ô Miên xấu hổ cúi đầu, đồ ăn ngon như vậy, Tạ Cửu Triết lại chiều cậu, chỉ cần lúc anh ở nhà không đi làm, sẽ bế cậu, thời gian đi cũng ít, nên mới béo.

Hồ ly đi quanh Ô Miên, nói: "Được rồi, bây giờ thành than hòn nhỏ rồi, chú nói với cháu, đừng học thầy cháu, nhìn thầy cháu xem, đây chính là kiểu mèo lông dài chân ngắn, đầy mỡ, không có eo “

Sau khi nghe thế, thầy mèo ngay lập tức cau mày, đứng dậy và lao về phía hồ ly.

Một mèo một hồ ly vật lộn với nhau.

Ô Miên ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn họ vật lộn, đợi hồi lâu cũng không thấy hai người tách ra, cậu không phải là đối thủ của họ nên cuối cùng đành phải nhỏ giọng nói: “Cháu về có chuyện cần làm, trước khi trời sáng phải trở về, hai người nói cho cháu vào làng như nào được không?”