Ô Miên nhìn bể cá, nhìn mãi không xong, kết quả Tạ Cửu Triết đã ôm cậu tránh xa bể cá.
Ô Miên duỗi chân ra, kêu meo meo, giơ chân về phía vào bể cá, bày tỏ sự phản đối.
Tạ Cửu Triết vỗ vỗ đầu của cậu nói: "Cái này để ở chỗ mày, không chạy mất, hơn nữa giờ chưa phải dáng vẻ đẹp nhất, thả cá, bơm nước vào sẽ đẹp hơn."
Ô Miên nghĩ tới lúc có nước, cảm thấy những gì Tạ Cửu Triết nói là sự thật, vì vậy cậu thu chân, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết trong ngực của Tạ Cửu Triết, "Còn cá?"
Một người một mèo không hiểu tiếng nhau, nhưng Tạ Cửu Triết lại trả lời Ô Miên một cách kỳ quái: "Đi, chúng ta đi chọn cá."
Sau khi nghe thế, Ô Miên rất khó hiểu, hôm qua xem quyển sổ đó mãi mà không chọn được?
Thật ra, Tạ Cửu Triết chọn một vài con cá mà anh thích, nhưng sau khi chọn xong, anh cảm thấy rằng nếu cá anh mua cá cho kẹo bông gòn, tự nhiên phải chọn loại kẹo bông gòn thích, vì vậy anh định để một phần cho mèo đã chọn.
Anh bế kẹo bông gòn thẳng vào thư phòng, nhờ người lấy tập tài liệu đặt trên bàn, mở ra nói: "Nào, chúng ta chọn con cá mày thích."
Ô Miên ngồi thẳng lưng rất hợp tác, nhìn xuống cuốn album.
Cậu hơi ngạc nhiên khi phát hiện album này khác với album hôm qua, tổng thể mỏng hơn, cá cũng đẹp hơn.
Có lẽ do mất đạo sĩ đó đã đơn giản hóa các loại cá trong tài liệu quảng cáo trước đó, chỉ để lại những con cá đẹp, tất nhiên cũng có thể là những con cá đắt tiền.
Tạ Cửu Triết lật trang đầu tiên, trên đó có in hình cá rồng vàng và cá rồng bạc, Ô Miên suy nghĩ một lúc, đặt chân lên con cá rồng bạc.
Tạ Cửu Triết lập tức kêu Khâu Phi ghi lại, sau đó tiếp tục lật xem.
Có rất nhiều loại cá cảnh, nhưng Ô Miên chỉ thích những con màu lấp lánh ánh vàng ánh bạc, còn những con sặc sỡ khác tương đối bình thường trong mắt cậu.
Tới lúc chuyển sang cá koi bướm, Ô Miên ngay lập tức bị thu hút.
Cá koi bướm màu bạc trông rất tao nhã, đuôi và vây lưng rất dài, giống như chiếc váy bồng bềnh trong nước, vảy bạc chói mắt, quả thực rất đẹp.
Nhưng Ô Miên chú ý đến con cá này không phải vì vẻ đẹp của nó, mà vì cậu mơ hồ nhớ rằng khi còn nhỏ, cậu đã được thầy dẫn đi ăn cá nướng một lần.
Khi đó cá nướng giống với loại cá koi bướm này, nhưng không hoàn toàn giống, dù sao hương vị cực kỳ thơm ngon, cậu vẫn nhớ như in cảm giác khi đó.
Mà lần đó cũng là lần duy nhất cậu được ăn món cá nướng ngon như vậy, sau đó không được ăn nữa.
Theo ý của thầy, có vẻ như loài cá đó rất quý, không phải loại cá koi bướm này, nhưng trông rất giống, khiến Ô Miên nhớ lại niềm hạnh phúc lúc đó.
Ô Miên dùng cả hai chân ấn mạnh vào bức tranh, nghiêm túc nhìn xuống bức tranh cá koi bướm, cậu chỉ muốn nói với Tạ Cửu Triết rằng cậu muốn con cá này, nhưng một giọt nước miếng lại rơi lên phía trên bức tranh cá koi bướm.
Ô Miên:!!!!
Cậu phản ứng rất nhanh, ngay lập tức che đi giọt nước miếng bằng bàn chân của mình.
Bàn chân của Ô Miên nhấn chặt lên nước miếng, muốn quay ngược thời gian, nếu không phải lý trí của cậu không nói với cậu rằng cậu không thể sử dụng yêu thuật trước mặt Tạ Cửu Triết, cậu muốn lập tức tiêu huỷ vết tích.
Tuy nhiên, mặc cậu đã che nước miếng, Tạ Cửu Triết vừa rồi vẫn chú ý đến cậu, cẩn thận quan sát loại mèo cá nào thích, để mọi người ghi lại, vì vậy anh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một cảnh tượng kinh điển như vậy.
Tạ Cửu Triết lập tức bật cười: "Sao lại đói thành như này, chú Trà, hôm nay chuẩn bị cá nướng cho kẹo bông gòn."
Cá nướng của mèo tất nhiên khác với cá nướng của con người, không thể thêm nhiều gia vị, để không làm tăng gánh nặng cho thận của mèo, vì vậy, cá nướng kẹo bông gòn cần nhà bếp chuẩn bị đặc biệt.
Ô Miên vừa xấu hổ vừa khó chịu, không nhịn được giơ chân đánh Tạ Cửu Triết, nhưng ngay khi cậu giơ chân lên, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu bởi các vết nước trên bức tranh, vì vậy cậu lập tức thu chân, cuối cùng tức giận đến mức quay mông vào Tạ Cửu Triết, phớt lờ anh.
Khi quay đầu lại, cậu vẫn ấn chặt cuốn sổ, cùng quay lại, chính vì không muốn lộ vết nước miếng lúc nãy,
Tạ Cửu Triết cười đủ rồi thì lấy ra một chiếc khăn tay, cũng quay sang một bên, nắm lấy chân trước của Ô Miên, vừa lau cẩn thận vừa dỗ dành con mèo.
Lúc đầu, Ô Miên không tức giận như vậy, chủ yếu là vì cậu cảm thấy hơi mất mặt mèo.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Cửu Triết không những không chán ghét, ngược lại còn kiên nhẫn lau chân cho cậu, cậu mới thả lỏng.
Dù sao Tạ Cửu Triết cũng không biết thân phận thật sự của cậu, cậu chỉ là một con mèo mà thôi.
Con mèo không hiểu gì cả.
Đương nhiên, Tạ Cửu Triết không phải ghét mèo con, kẹo bông gòn của anh rất sạch sẽ.
Kể từ khi bắt đầu nuôi mèo, Tạ Cửu Triết cũng đã học rất nhiều, phát hiện, sinh vật như mèo tuy ưa sạch sẽ nhưng so với những vật nuôi khác, mèo không phải là con người, không thể đáp ứng các tiêu chuẩn vệ sinh của con người.
Tuy nhiên, kẹo bông gòn của anh chưa bao giờ khiến anh bối rối, một con mèo liếʍ chân rất lâu trước khi lên giường khiến Tạ Cửu Triết rất yên tâm.
Yên tâm thì yên tâm, sau khi lau xong, Tạ Cửu Triết xấu xa yêu cầu mọi người ghi lại cả con cá koi bướm, còn định nuôi thêm hai con nữa.