Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rất Khó Để Một Con Mèo Có Thể Báo Ân

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có lẽ vì suy nghĩ này mà ban đêm cậu nằm mơ thấy thầy đuổi đánh mình, khiến Ô Miên tỉnh dậy, thấy một căn phòng xa lạ thì lại thở phào nhẹ nhõm khi.

Vì giấc mơ này, Ô Miên quyết định không nói với thầy về sự thay đổi của đường nhân quả, dù sao khi đợi lấy được sứa hoa đào, đường nhân quả nhất định sẽ thay đổi, sau đó sẽ có thể xác định khi nào cậu sẽ quay trở lại.

Không biết sứa hoa đào có quý tới mức có thể triệt tiêu đường nhân quả hay không.

Nếu có thể, cậu có thể trực tiếp trở lại làng Kính.

Chỉ là cậu không biết vì sao, vừa nghĩ tới đường nhân quả của cậu và Tạ Cửu Triết đứt lìa, trong lòng cậu có chút không thoải mái.

Sau khi đường nhân quả đứt lìa, cậu và Tạ Cửu Triết là hai người xa lạ không liên quan gì đến nhau, cho dù đối phương sẽ không quên cậu, cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

Ô Miên buồn bã nhìn ra bên ngoài, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu không thể hiểu tại sao tâm trạng mình lại tồi tệ như vậy.

Có lẽ bởi vì có thể không có đồ ăn đóng hộp nữa?

Nỗi u sầu của cậu kết thúc khi cậu nhìn thấy Tạ Cửu Triết tới tìm cậu trong ánh sáng ban mai, khi nhìn thấy Ô Miên, Tạ Cửu Triết rất tinh ý nhận ra rằng cảm xúc đối phương dường như không hào hứng lắm, vì vậy anh hỏi: "Không ngủ được à?”

Ô Miên cười với anh: "Không sao."

Tạ Cửu Triết gật đầu: "Ăn sáng xong tôi kêu tài xế đưa cậu trở về."

Ô Miên thở phào nhẹ nhõm, thời gian tăng ca cuối tuần cuối cùng cũng kết thúc.

Chỉ là trước khi đi, Ô Miên nhìn thấy bóng dáng của Chu Thác, đối phương không đến quấy rầy cậu mà đang nói chuyện vui vẻ với một đạo sĩ.

Sau khi Ô Miên đứng đó nhìn, đoán liệu đó có phải một trong bất cứ đạo sĩ nào xuất hiện ngày hôm qua hay không, cậu không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Bà Giang đã mời bao nhiêu người đến? Hôm qua không xuất hiện hết?

Cậu nhanh chóng quên mất câu hỏi này, sau khi trở về căn hộ, cậu lập tức chuyển tâm thần sang con mèo.

Lúc này Tạ Cửu Triết chưa về, Ô Miên nằm dài trên giường, lười nhác ưỡn người, lắc long, bắt đầu tính toán khi nào thì trở về làng Kính một chuyến, tính đi tính lại cuối tuần là tốt nhất.

Tiền đề không xuất hiện cảnh thêm giờ như này.

Khi Ô Miên đang suy nghĩ, cậu đột nhiên nghe thấy một số âm thanh ồn ào trong sân.

Cậu lập tức nhảy lên bậu cửa sổ, nhìn ra ngoài từ trong nhà, phát hiện mấy công nhân đang khiêng mấy chiếc hộp lớn tới.

Ngay khi Ô Miên đang tự hỏi đây là gì, chú Trà đã bước vào, nói: "Kẹo bông gòn hóng hớt à? Lát nữa có người tới lắp bể cá, nếu sợ thì đừng ra ngoài, biết không?”

Có lẽ là bởi vì Ô Miên quá thông minh, chu đáo, từ Tạ Cửu Triết đến những người khác trong sân, tất cả họ đều coi Ô Miên như một đứa trẻ, không phải là một con mèo cưng không hiểu gì cả.

Bể cá?

Ô Miên hiểu ra, meo meo với chú Trà hai lần, sau đó nhảy khỏi bệ cửa sổ, chạy một mạch đến cửa để ngồi xổm, hóng hớt.

Con mèo sao vậy, mèo cũng thích hóng hớt.

Chú Trà đã nói trước với các công nhân, dặn họ phải cẩn thận với con mèo của chủ tịch Tạ.

Lúc đầu các công nhân có chút lo lắng, nếu con mèo đến gây rắc rối trong quá trình lắp đặt thì sao?

Họ không sợ chậm tiến độ, chỉ lo lỡ tay làm đau mèo thì bị trừ lương.

Kết quả là họ nhanh chóng phát hiện ra rằng cơ bản không cần lo lắng, bởi vì con mèo không những không đến gây rối mà thậm chí còn tránh xa nơi họ đang làm việc.

Người quản đốc không khỏi khen nó: "Mèo của chủ tịch Tạ thật thông minh."

Vừa nói vừa muốn vuốt ve con mèo con, nhưng Ô Miên liếc anh ta một ánh mắt khinh thường, sau đó quay người nhảy đến cây cảnh trong phòng giải trí, ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ: sao bể cá của Tạ Cửu Triết lại đặt trong phòng giải trí?

Mặc dù cậu không dành nhiều thời gian trong phòng giải trí, nhưng không ngăn cản cậu biến nơi này thành địa bàn của riêng mình.

Bể cá cũng không nhỏ, trực tiếp chiếm một nửa diện tích của bức tường, sau khi công nhân lắp xong, Ô Miên bị phong cảnh bên trong hấp dẫn.

Không nói đến cảnh quan nhân tạo, bên trong còn có một vài ngôi nhà nhỏ trong suốt, Ô Miên đi tới nhìn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dòng chữ "Long cung" viết trên những ngôi nhà nhỏ.

Cả bể cá có lẽ được chia thành các tầng, gồm thế giới trên mặt nước và thế giới dưới mặt nước, trên mặt nước là núi, đình, lầu các, thuyền, trong khi dưới nước là các trắng, Long cung, tảo, sò….

Ô Miên ngồi xổm trước bể cá, ngẩng đầu nhìn lên một lúc, nhìn xuống một lúc, cảm thấy con người thực sự tuyệt vời.

Làm được một thứ đẹp đẽ như vậy, nếu không nói cậu có thể không nhận ra đó là bể cá!

Ngay khi cậu đang nghiêm túc nhìn bể cá, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nóng lên, có một đôi tay to lớn bế cậu lên.

Ô Miên quay đầu lại, meo meo, thật ra không cần nhìn cậu cũng biết đó là Tạ Cửu Triết.

Chỉ có hơi thở của Tạ Cửu Triết mới có thể khiến cậu bị ôm mà không phòng bị, nếu là người khác, cậu đã nhảy ra xa.

Tạ Cửu Triết bế Ô Miên lên, hỏi: "Kẹo bông gòn có thích bể cá này không?"

Ô Miên vui vẻ kêu meo meo, hai chân nhỏ đặt ở thành bể cá, có vẻ rất thích.

Thấy nó thích, Tạ Cửu Triết cảm thấy quyết định của mình vô cùng đúng đắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »