Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra như muốn chạm vào mặt Ô Miên, ngay khi Ô Miên định lùi lại, cậu cảm thấy cổ áo bị siết chặt, sau đó cậu bị kéo lại.
Cậu quay đầu lại, thấy đó là Tạ Cửu Triết.
Ánh đèn màu cam trong sân cũng không làm sắc mặt Tạ Cửu Triết ấm áp hơn, anh nhìn Chu Thác với ánh mắt tối sầm, nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, sao anh vẫn bất tài như vậy? Chỉ biết dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này thôi?"
Chu Thác không thể duy trì nụ cười trên mặt nữa, anh ta nghiến răng nhìn Tạ Cửu Triết, anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng Tạ Cửu Triết không cho anh ta cơ hội, anh quay lại, nắm lấy cổ áo của Ô Miên, dẫn cậu vào hội trường.
Sau khi tiến vào, Tạ Cửu Triết ngơ ngác hỏi: "Cậu chạy lung tung làm gì?"
Ô Miên nói một cách đau khổ: "Họ hỏi nhiều quá."
Tạ Cửu Triết dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Ô Miên thuật lại tình huống vừa rồi, biểu tình Tạ Cửu Triết lạnh như tuyết, cong môi nói: "Thế cũng đừng đi lung tung, nhỡ gặp phải người không biết điều thì sao? Được rồi, cậu trở về nghỉ ngơi trước đi, còn lại không cần cậu lo lắng."
Ô Miên gật đầu, trước khi đi không khỏi tò mò hỏi: "Chủ tịch Tạ, anh không hỏi Chu Thác vừa nói gì sao?"
Tạ Cửu Triết bình tĩnh nói: "Không sao, anh ta không uy hϊếp được tôi."
Ô Miên nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, sự sùng bái rất rõ ràng.
Không nói chuyện khác, ân nhân của cậu đúng là lợi hại, haizz, nếu không lợi hại, cậu không cần phải hói như này,
Thật ra, Tạ Cửu Triết đã đi đến gần họ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trước ánh mắt ngưỡng mộ của Ô Miên, chỉ khi bóng lưng của Ô Miên biến mất giữa đám hoa cỏ, anh mới hoàn hồn lại, vừa hay bắt gặp ánh nhìn dò xét của Giang Lung Nguyệt.
Tạ Cửu Triết dừng lại, quay đầu, giả vờ như không nhìn thấy Giang Lung Nguyệt, những gì xảy ra hôm nay khiến anh thực sự không muốn nói chuyện với mẹ mình.
Sau khi Ô Miên ngoan ngoãn trở về phòng, cậu giả vờ tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, giả vờ ngủ, tâm thần cậu chuyển sang con mèo.
Uất Uyển vì đã khuya nên mọi người đều ngủ rồi, có thể tranh thủ thời gian này đi tìm sứa hoa đào, không lo bị phát hiện!
Đương nhiên, trước khi đi tìm sứa hoa đào, cậu xem đường nhân quả giữa cậu và Tạ Cửu Triết trước.
Lúc trước cậu tặng cho Tạ Cửu Triết một miếng Đế Vương Lục lớn, còn cứu Tạ Cửu Triết, đường nhân quả có lẽ đã mỏng đi nhiều, đúng không?
Tuy nhiên, khi cậu nhìn vào đường nhân quả một cách đầy tự tin, cậu không khỏi tỏ ra khó hiểu, đờ đẫn: Tại sao đường nhân quả không có bất kỳ thay đổi nào?
Không đúng, nói không thay đổi thì không chính xác, ít nhất... màu sắc có vẻ không đúng, màu hồng giữa màu vàng có nghĩa là gì?
Ô Miên cẩn thận nhìn đường nhân quả một lúc lâu, nhớ lại lúc trước, thầy từng nói với cậu rất nhiều vấn đề cậu có thể gặp, nhưng cậu nghĩ mãi không biết chuyện gì lại khiến đường nhân quả có màu hồng giữa màu vàng.
Có một khoảnh khắc đến cậu còn nghi ngờ liệu có phải cậu nhìn nhầm không, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, cậu không phát hiện vấn đề gì, đúng là màu đó.
Ô Miên vốn muốn liên lạc với thầy Mèo, nhưng cậu nhớ lúc cậu ra ngoài, thầy ngăn cậu, cậu nói cậu sẽ về ngay, kiên quyết muốn ra ngoài.
Giờ đã hơn hai tháng trôi qua, đường về xa xôi, mà đường nhân quả giữa cậu và Tạ Cửu Triết không giảm mà còn tăng lên, nghĩ đến tính khí hung bạo của thầy, cậu cất điện thoại đi.
Cũng không sao, dù sao cậu đã có ý tưởng mới, lần này nhất định sẽ thành công!
Ô Miên bình tĩnh nghĩ về nơi xem lúc trước cậu từng thấy sứa hoa đào ở đâu, kết quả, cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng: sứa hoa đào chỉ xuất hiện vào mùa xuân.
Sở dĩ loại sứa này có tên là sứa hoa đào vì hình dáng và màu sắc tương tự, ngoài ra cũng là vì thời gian xuất hiện ngắn.
Ít nhất khi Ô Miên thấy đều là hoa đào nở rộ, đợi hoa đào rụng xuống, không thể nhìn thấy chúng nữa.
Nhưng bây giờ... cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sự tĩnh lặng của màn đêm, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng lá rơi xuống đất.
Sắp đến mùa đông rồi.
Lúc này cậu nên đi đâu tìm sứa hoa đào?
Ô Miên quay người, cậu nhớ thầy từng nói ở thời tiết bên kia trái đất đối lập với bên này, có nghĩa là bên kia gần tới mùa xuân rồi nhỉ?
Nhưng vấn đề là cậu không biết sứa hoa đào sẽ xuất hiện ở đâu.
Cậu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra xem, con người ghi chép mất chuyện này tương đối đầy đủ.
Kết quả là sau khi tìm kiếm, cậu phát hiện ra rằng ngay cả con người cũng hiếm khi thấy sứa hoa đào, đến các loài biết đến cũng không nhiều, vì vậy không tìm được gì.
Ô Miên cất điện thoại, lại quay người, cuối cùng thở dài.
Bây giờ cậu không muốn liên lạc với thầy cũng không được, nơi duy nhất cậu còn có thể tìm được sứa hoa đào chính là làng Kính.
Làng Kính có đại yêu che chở, lại có kết giới tồn tại, một năm bốn mùa ấm áp như mùa xuân, nơi đó có rất nhiều sứa hoa đào, ngoại trừ làng Kính ra, cậu rất hiếm khi thấy ở nơi khác.
Cậu nhịn không được cắn móng tay, không biết nếu như cậu trở về, thầy biết cậu không báo đáp được ân tình, đường nhân quả còn có sự thay đổi kỳ lạ, không biết có đánh cậu không.