Chương 43

Giang Lung Nguyệt đang bàn chuyện đầu tư với một nhóm quý phụ, khi thấy Ô Miên đang ngoan ngoãn đi theo phía sau Tạ Cửu Triết, bà vẫy tay với Ô Miên: "Ô Miên, lại đây."

Ô Miên ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết vậy mà lại chú ý đến chi tiết này dù anh đang rất bận rộn, anh gật đầu với cậu, nói: "Đi đi, đừng quá căng thẳng, không cần lo lắng."

Trong khi nói, anh giơ tay, đẩy nhẹ Ô Miên ra phía sau, sau đó Ô Miên quay người, đi đến bên Giang Lung Nguyệt.

Giang Lung Nguyệt nhìn quần áo của cậu từ trên xuống dưới, Tạ Cửu Triết chuẩn bị cho cậu một bộ âu phục màu đỏ sẫm, màu này hơi kén da, nếu mặc không đẹp sẽ thành thảm họa, cho dù không xấu cũng sẽ khiến cậu trông thật phù phiếm.

Nhưng khi Ô Miên mặc màu này, làn da của cậu trắng như tuyết, trông cậu rất ngoan ngoãn, nên rất phù hợp.

Giang Lung Nguyệt cười hỏi: "Bộ lễ phục này không tồi, ai chọn cho cháu?"

Ô Miên thành thật nói: "Chủ tịch Tạ cho người đem tới ạ.”

Giang Lung Nguyệt liếc nhìn con trai, hơi nhướng mày, không nói gì với Ô Miên: "Được rồi, không phải nó không xa được cháu, cháu không cần phải ở bên nó mãi, thoải mái chút, vui lắm."

Ô Miên sững sờ nhìn Giang Lung Nguyệt, nơi này rất nhiều người, mặc dù có rất nhiều đồ ăn thức uống, nhưng thỉnh thoảng sẽ có người đến nói chuyện với cậu, cậu thậm chí còn không thể ăn một cách vui vẻ, còn chơi như nào được?

Các quý phụ xung quanh Giang Lung Nguyệt đều nhìn Ô Miên với ánh mắt rất kỳ lạ.

Mặc dù Ô Miên trông không giống một đứa trẻ lớn lên trong giới của họ, nhưng cậu thật sự quá trong sáng, quá ngoan ngoãn, vừa nhìn đã thấy đáng yêu rồi.

Vì vậy, Ô Miên bị hỏi một loạt câu hỏi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, tốt nghiệp từ đâu, đã kết hôn chưa, v.v.

Những người biết, biết cậu tới tham gia yến tiệc nhà họ Tạ, ai không biết còn tưởng cậu tham gia tiệc xem mắt hoặc tham gia điều tra dân số.

Ô Miên trả lời tới câu cuối cùng, cả người cậu rơi vào trạng thái hỗn loạn, cảm giác một tối nói hết lời nói trong một tuần, miệng khô khốc khiến cậu khó chịu đến mức muốn quay người bỏ chạy. .

May mắn thay, Giang Lung Nguyệt đã thương hại cậu, bảo cậu đi ăn gì đó, tự mình chơi một lúc, không cần ở với họ mãi, Ô Miên mới trốn thoát được.

Ô Miên vô thức bắt đầu tìm kiếm Tạ Cửu Triết sau khi cậu thoát khỏi vòng vây của các quý phụ, nhưng cậu tìm mãi không thấy Tạ Cửu Triết giữa cả nơi tổ chức yến tiệc, cậu tìm một vòng không thấy, cuối cùng cậu dứt khoát chạy ra hoa viên bên ngoài nghỉ ngơi, định bữa tiệc tan rồi quay lại.

Kết quả vừa mới ngồi xuống, liền nghe có người hỏi: "Cậu là Ngô Miên?"

Ô Miên nhìn theo nguồn âm thanh, phát hiện đó là một người đàn ông mặc Đường trang, cạo trọc đầu tay cầm tràng hạt.

Người đàn ông trông cũng được, ít nhất đầu đinh không khiến anh ta quá xấu, anh ta mỉm cười, trông rất hấp dẫn.

Chỉ tiếc khi đối mặt với Ô Miên, một con mèo như Ô Miên ... không thể phân biệt được vẻ đẹp xấu của con người, nhưng có thể nhận ra rằng đôi mắt của đối phương không đàng hoàng.

Cậu cảm nhận được, chút ác ý từ cơ thể đối phương, trước mắt thì không phải người xấu cực kỳ xấu, chỉ là có ý đồ không tốt mà thôi.

Nhưng Ô Miên vẫn rất cảnh giác, hỏi: "Cho hỏi anh là ai?"

Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, hỏi: "Cậu không biết tôi?"

Ô Miên cau mày, nghiêng đầu bối rối. Trí nhớ cậu khá tốt, trước khi tới nhân gian cậu từng điều tra tình hình của Tạ Cửu Triết, những nhân vật quan trọng xung quanh Tạ Cửu Triết, cậu đều nhớ, người này...thật kỳ lạ.

Cậu do dự hỏi: “Tôi nên quen anh?”

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì nụ cười hết sức, giả vờ thoải mái tự tại nói: “Không quen cũng không sao, bây giờ làm quen là được, tên tôi là Chu Thác. "

Chu Thác?

Ô Miên cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau khi cố gắng suy nghĩ mới chợt nhận ra: "Ồ, anh là anh cùng cha khác mẹ của chủ tịch Tạ."

Sắc mặt Chu Thác lúc đó tối sầm lại, thân phận đứa con ngoài giá thú không thể ra ngoài ánh sáng của anh ta có thể nói là vảy ngược của anh ta, chỉ cần có bất cứ ai dám nhắc đến chuyện đó trước mặt anh ta, anh ta sẽ trả thù bằng mọi giá.

Chỉ là giờ anh ta lại nhẫn nhịn, chậm rãi đi tới, nhìn Ô Miên nói: "Mắt nhìn em tôi không tệ, cậu…có hứng thú đi theo tôi không?"

Ô Miên sửng sốt, không hiểu nhìn anh ta, nói: "Tôi đi theo anh làm gì?"

Chu Thác cười, nói: "Tạ Cửu Triết trả cho cậu bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi. Thế nào?"

Nghe đến hai chữ tiền lương, Ô Miên đau lòng đến mức không thở nổi, cậu hít một hơi thật sâu nói: "Cho dù chủ tịch Tạ không đưa tiền lương cho tôi, tôi cũng sẽ đi theo anh ấy. Tôi không có hứng thú nhảy việc."

Chu Thác híp mắt: "Nó cho cậu lợi ích gì mà khiến cậu quyết tâm như vậy? Nói xem nào, sao cậu biết tôi không cho cậu được?”

Ô Miên cau mày: "Anh không nghe tôi nói à? Các chuyện khác không liên quan, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại, không có ý định thay đổi, anh thật kỳ lạ, muốn tuyển người thông qua các kênh chính thức, tuyển ở đây không thích hợp đâu nhỉ?"

Chu Thác ngả ngớn cười, nói: "Không phù hợp? Tôi lại thấy khá phù hợp, thủ đoạn của cậu không tồi, đi dần từng bước còn khiến người đàn bà . Giang Lung Nguyệt đó chấp nhận cậu, nhưng mà, cậu không thử sao biết tôi không bằng Tạ Cửu Triết? Ba mươi triệu, tôi cho cậu ba mươi triệu, lương gấp đôi, theo tôi thì sao?"