Chương 25

Nếu Ô Miên muốn hiểu một ngôn ngữ cậu có thể dùng yêu lực tiến hành giao tiếp qua ý thức, nhưng như thế rất tốn sức, cậu không dễ dàng làm thế, nghe giọng điệu mấy người bên cạnh đã biết không tốt lành gì, cậu tự nhiên không khiến bản thân khó chịu.

Cậu tiếp tục tách đá theo cách của mình, nhưng khi bậc thấy tách đá thấy phương pháp cắt lộn xộn của cậu thì thật sự không kiềm chế được suy nghĩ muốn lao lên ngăn cản, ông ấy lại nghe thấy ai đó hét lên: "Thấy rồi!”

Sau khi Ô Miên cắt dọc theo đường đầu tiên, bên trong lộ ra mặt cắt của ngọc lục bảo.

Khs nhiều người thấy ngọc lục bảo lập tức lao lên, đám người ồn ào lập tức thảo luận với nhau xem loại đá này có cấp bậc gì.

Có người kinh ngạc, cũng có người tiếc nuối, tảng đá này đã lâu không ai ngó tới, có người chua ngoa nói: “Thấy cũng vô ích, nói không chừng chỉ có từng này.”

Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, trước đây có người đã tách đá ra ngọc, chưa hưng phấn được bao lâu, kết quả chỉ có một mảnh nhỏ, chất lượng không tốt, không chế được thứ gì, cách biệt quá lớn, suýt chút nữa phát điên tại chỗ.

Ô Miên liếc người đó, khịt mũi, tay vẫn không dừng, bậc thầy tách đá nhìn động tác của cậu vẫn rất nhanh thì không khỏi vỗ đùi: “Chậm lại, chậm lại, đừng cắt hỏng!”

Ô Miên hếch cằm lên với vẻ tự hào: "Còn lâu mới hỏng."

Cậu tách miếng ngõ ở giữa ra một cách nhanh chóng, chính xác, không cắt hỏng góc nào cũng không bỏ sót chút nào, nhìn người xung quanh đều thấy hoa mắt…đây là đâu phải tiểu thiếu gia không hiểu gì hết, mà là chuyên gia.

Bậc thầy tách đá làm việc ở đây quanh năm, ông ấy tự nhiên là một chuyên gia phân biệt ngọc bích, ông ấy liếc nhìn, nói chắc nịch: "Lục Đế Vương!"

Cực phẩm giữa ngọc lục bảo!

Khán giả xôn xao, nhiều người không tin, lại gần xem xét kỹ hơn, họ rất muốn tìm ra một điểm nào đó khác Lục Đế Vương để có thể bắt bẻ bậc thầy tách đá.

Nhưng càng hiểu càng thấy ngạc nhiên, ai không hiểu... ai không hiểu thì vò đầu bứt tai hỏi những người xung quanh xem có phải là Lục Đế Vương không.

Đáng tiếc là Ô Miên không cho họ cơ hội, tuy miếng ngọc không lớn, cũng chỉ bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành, Ô Miên cúi người dâng hai tau cho Tạ Cửu Triết, nói: "Chủ tịch Tạ, mau nhìn xem!"

Tạ Cửu Triết lặng lẽ nhìn Ô Miên, lúc này mặt Ô Miên có vạch đen vạch trắng trông như con mèo, nhưng ánh mắt lại sáng ngời khiến người khác chỉ nhìn đôi mắt,

Lúc đó, Tạ Cửu Triết thậm chí còn cảm thấy Ô Miên giống như bước ra từ một bức tranh.

Một lát sau, anh chậm rãi cười nói: "Tốt lắm, do cậu chọn, cậu giữ lấy.”

Ô Miên chớp chớp mắt, có chút không hiểu: "Nhưng anh mua nó mà?”

Tạ Cửu Triết bình tĩnh nói: "Nếu như thấy không ổn, thì đưa tiền cho tôi là được."

Giá tảng đá không thấp, nhưng còn kém rất xa so với Lục Đế Vương hoàn mỹ trong tay Ô Miên, nếu Ô Miên bán nó đi, không chỉ trả được tiền mua tảng đá, mà còn có thể biến thành phú ông hàng chục triệu thậm chí hàng trăm tỷ cũng được.(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Tuy Lục Đế Vương đắt tiền, nhưng Tạ Cửu Triết sẽ không vì chút tiền này mà tranh với cấp dưới.

Dù sao anh cũng chỉ muốn xem náo nhiệt nên mới mua cho Ô Miên.

Ô Miên chớp mắt, trực tiếp nhét miếng ngọc vào trong tay Tạ Cửu Triết: "Không, cái này không phải của tôi."

Nếu miếng hoàng lục này quý giá như vậy, thì nên giao cho Tạ Cửu Triết, để anh lấy lại chút tiền mới đúng chứ? Đường nhân quả có phải cũng có thể mỏng hơn không?

Con mèo thông minh lắm, chút nợ này có thể tính ra.

Tạ Cửu Triết tự dưng bị nhét vào lòng một viên ngọc lục bảo thô ráp còn phủ đầy bụi, anh nhất thời thấy dở khóc dở cười.

Nhưng anh nhìn ra, khi Ô Miên nói vậy, cậu rất chân thành, lại thêm những người xung quanh đang háo hức nhìn họ, Tạ Cửu Triết vừa mới tới, anh không muốn tỏ ra quá tự cao, nên anh nhận lấy, định về rồi nói tiếp.

Anh vừa giao miếng ngọc cho thư ký phía sau bảo quản an toàn, vừa đưa Ô Miên một chiếc khăn tay, nói: "Lau mặt đi."

Giang Vân ở một bên nhìn Ô Miên, hỏi một cách chân thành: "Cậu có thể nhìn xuyên thấu à?”

"Hả? Đó là cái gì?"

Giang Vân giải thích ý nhìn xuyên thấu là gì, Ô Miên lắc đầu liên tục: "Không, không, không có thứ đó trên đời."

Giang Vân không khỏi cảm khái nói: "Trợ lý Ô, cậu giỏi quá, sao cậu có thể khẳng định tảng đá này có ngọc lục bảo?"

Ô Miên nghĩ, có gì mà khó? Nhưng cậu nhớ là không được để lộ, nên cậu nói như thế đó là thật: “Trực giác."

Tạ Cửu Triết đang đi phía trước đột nhiên hỏi: "Sau khi xem tất cả các mỏ hôm nay, cậu cảm thấy cái nào tốt hơn?"

Ô Miên chần chừ một chút nói: "Tôi vẫn cảm thấy số bảy tốt."

Hôm qua lúc tính toán thấy quẻ tượng số một hơi yếu hơn số bảy, mà hôm nay nhìn xong, Ô Miên càng chắc chắn số một không bằng số bảy. cậu dứt khoát loại bỏ số một.

Vẻ mặt Tạ Cửu Triết trầm ngâm, Long Trì đạo trưởng... còn có lúc đáng tin sao?

Anh trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: "Giang Vân, ngày mai đổi thành số bảy."