Vì thế Lâm Dịch lập tức lấy điện thoại di động ra: "Tôi gửi Zalo của ông ta cho cậu, ở phương diện phong thủy đại sư Hoằng Khoát cũng rất lợi hại.”
Tay Tạ Cửu Triết khựng lại hỏi: "Phong thủy không phải là bản lĩnh giữ nhà của Đạo gia sao?”
Vẻ mặt Lâm Dịch không sao cả nói: "Đúng, thời buổi này áp lực cạnh tranh của hòa thượng với đạo sĩ rất lớn, tài nhiều không đè người. ”
Tạ Cửu Triết:...
Được rồi, tuy rằng anh đối với loại chuyện này vẫn mang thái độ hoài nghi, nhưng nhiều lần có sự kiện thần kỳ khiến cho anh không thể không tin.
Chờ thêm zalo, Lâm Dịch có hơi kinh ngạc hỏi: "Mèo của cậu đâu? Sao nửa ngày rồi còn không thấy?”
Tạ Cửu Triết vừa định nói còn đang ngủ thì nghe thấy tiếng mèo kêu liên tiếp từ xa đến gần, biểu cảm trên mặt của anh lập tức dịu xuống không ít: "Vừa rồi đang ngủ, hiện tại tỉnh rồi.”
Ô Miên tỉnh lại phát hiện đã mười giờ sáng, Tạ Cửu Triết đương nhiên không còn ở trên giường, vừa quay đầu con chim kia cũng không ở trên bệ cửa sổ, lập tức hoảng sợ, còn tưởng rằng con chim kia đã chạy, lập tức xuống giường cơm cũng không thèm ăn liền theo mùi hương chạy thẳng tới tìm Tạ Cửu Triết.
Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Tạ Cửu Triết bảo Khâu Phi đưa l*иg chim cho Lâm Dịch.
Ô Miên không hiểu, Tạ Cửu Triết sao lại muốn đưa chim đi? Anh không thích nó sao?
Tạ Cửu Triết khom lưng ôm lấy con mèo nhỏ chạy về phía anh, sờ sờ đầu nói: "Tỉnh rồi sao? Mày đã ăn gì chưa?”
Lâm Dịch ở bên cạnh trơ mắt nhìn móng vuốt của con mèo nhỏ kia trên áo sơ mi ở nhà của Tạ Cửu Triết để lại mấy dấu móng vuốt nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn biểu cảm có chút quỷ dị.
Anh ấy nhớ rõ năm đó khi còn học đại học, có nữ sinh không cẩn thận trật chân ngã trên người Tạ Cửu Triết, son môi và phấn nền trên mặt cọ lên vai Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết đỡ nữ sinh lên đưa sang một bên ngồi xuống, xác định bạn cô có thể hỗ trợ chăm sóc thì xoay người chạy đi thay một chiếc áo sơ mi khác, thì ra cái áo kia bị ném đi.
Tạ Cửu Triết không tính là có sở thích sạch sẽ, nhưng cũng không có cách nào chịu đựng được trên người bị bẩn.
Nhưng chân của con mèo này đã giẫm lên mặt đất bên ngoài, không bẩn hơn mỹ phẩm của con gái sao? Tạ Cửu Triết vậy mà có thể nhịn!
Anh ấy nhìn thoáng qua vẻ mặt thả lỏng đang chọc mèo của Tạ Cửu Triết, cảm thấy nếu không nhìn lầm, Tạ Cửu Triết sắp sủng con mèo này lên trời rồi.
Nhưng càng như vậy anh ấy càng tò mò đường nhân duyên còn lại sẽ liên quan đến ai.
Đáng tiếc anh ấy không dám hỏi, Lâm Dịch vừa nghĩ vừa nhấc l*иg chim lên nói: "Vậy tớ đi trước, nếu lại có con chim này cứ liên hệ với tớ trước, tớ chuẩn bị hồ sơ cho cậu. ”
Theo trực giác của anh ấy thì người muốn đối phó với Tạ Cửu Triết chắc chắn sẽ không thu tay lại, nói không chừng còn có hành động tiếp theo, vì tránh cho Tạ Cửu Triết thật sự bị tố cáo, anh ấy vẫn nên nghĩ cách hỗ trợ né tránh một chút.
Đương nhiên anh ấy tuyệt đối sẽ không nói hy vọng người đứng sau màn tặng thêm một chút chim sẻ ngô đuôi dài, dù sao số lượng nhiều đối với nghiên cứu quần thể như bọn họ rất có ý nghĩa.
Tạ Cửu Triết gật đầu với Lâm Dịch: "Được.”
Vì thế Ô Miên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Dịch mang chim sẻ ngô đuôi dài đi, mà mập mạp trong l*иg cũng vô cùng mờ mịt... Nó là ai? Nó ở đâu? Nó phải làm gì bây giờ?
Mập mạp nhìn Ô Miên: Chíp chíp chíp ~
Ô Miên nhìn mập mạp: Meo meo meo~
Một con mèo một con chim kêu vô cùng thê thảm, giống như Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên bị Pháp Hải tách ra dưới Lôi Phong Tháp.
Tạ Cửu Triết ôm chặt mèo con không cho nó bất kỳ cơ hội nào tới gần con chim, kẹo bông gòn ở trong mắt anh là bảo vật vô giá, nhưng thật sự luận giá trị bản thân vẫn kém con chim kia.
Ô Miên trơ mắt nhìn chim sẻ ngô đuôi dài bị mang đi, trong lúc nhất thời tâm muốn vỡ vụn.
Tại sao món quà của cậu lại bị người khác mang đi? Cậu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tạ Cửu Triết: Không thích nó, ngày đó anh còn xem hăng say như vậy làm gì?
Cậu có chút không hiểu, vì tránh cho mình hiểu lầm thậm chí còn nhìn thoáng qua đường nhân quả.
Đường nhân quả vẫn như cũ không có bất kỳ biến hóa gì, Ô Miên vừa nghĩ đến mình làm hai lần vô ích, nước mắt muốn rơi xuống.
Tạ Cửu Triết nhìn dáng vẻ của mèo con, bắt đầu suy nghĩ có nên làm một con chim mô phỏng để cho mèo con chơi hay không.
Chim thật là không được, thời buổi này ngay cả chim sẻ cũng ít thấy, huống chi anh không thích trong viện của mình xuất hiện tràng diện máu me.
Tạ Cửu Triết vừa nghĩ vừa xoa xoa đầu mèo: "Đi ăn cơm!"
Ô Miên lấy lại tinh thần, tuy rằng tâm tư ân nhân nhà cậu rất khó hiểu, nhưng không sao, cậu có thể từ từ, dù sao cậu cũng là yêu, thọ mệnh rất dài, có thể từ từ tìm hiểu, dù sao... Đã như vậy, cậu còn có thể làm gì khác?
Tạ Cửu Triết vừa nhìn chằm chằm mèo con ăn cơm vừa nói: "Chú Trà, điều tra xem vừa rồi ai từng vào Uất Uyển. ”
Hành động tố cáo quá nhanh, Tạ Cửu Triết còn chưa kịp liên lạc với Lâm Dịch, đối phương đã nhận được tin tức, chỉ sợ khi nhìn thấy chim sẻ ngô đuôi dài trong nháy mắt đã bắt đầu gọi điện tố cáo.
Vẻ mặt chú Trà nghiêm túc, từ sau khi Ô Miên quen biết chú Trà thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của đối phương.
Chú Trà trầm mặt trên người mơ hồ có loại sát khí hoặc gọi là mùi máu tươi, hoàn toàn khác với với ông lão hiền lành vui vẻ kia.
Chú Trà trầm giọng đáp: "Ngài Cửu yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối.”
Gần đây có lẽ là ông ấy quá thả lỏng, vậy mà để cho loại người có ý đồ tiến vào Uất Uyển, tuy nhiên việc đối phương có thể làm cũng chỉ là tố cáo, còn việc giống như là ám sát linh tinh thì mơ cũng đừng mơ, hệ thống an ninh của Uất Uyển không phải ai cũng có thể phá được.
Cho dù có trà trộn vào cũng chưa chắc có thể đến gần thân thể Tạ Cửu Triết.
Tạ Cửu Triết vừa cầm một miếng đông khô cho mèo ăn vừa chậm rãi nói: "Chuyện này chưa chắc là sơ sẩy, nhớ điều tra là ai đưa vào.”
Biểu tình trên mặt chú Trà kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó trở nên như suy nghĩ gì.
Chờ Tạ Cửu Triết đút mèo xong, chú Trà mới mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ tiến vào nói: "Ngài Cửu, đã điều tra rõ rồi.”
Tạ Cửu Triết ngẩng đầu thấy biểu tình của chú Trà liền cảm thấy chuyện có thể không đúng, quả nhiên nghe được chú Trà tiếp tục nói: "Người đó là do phu nhân sắp xếp vào.”
Tạ Cửu Triết:...