Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rất Khó Để Một Con Mèo Có Thể Báo Ân

Chương 16.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ô Miên hít sâu một hơi bắt đầu tìm kiếm trên mạng, trên cơ bản từ khóa đều là quà tặng đắt nhất linh tinh.

Sau đó cậu nhìn thấy những thứ kia đôi mắt chấn động... Tại sao một quả cầu dây thép lại tới mấy vạn? Còn có cái thắt lưng kia vừa nhìn chất lượng cũng không phải rất tốt, tại sao cũng đắt như vậy?

Tất nhiên điều quan trọng nhất là cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề: Xã hội loài người cần phải trả tiền cho một món quà vậy cậu không thể tặng rồi.

Nếu cậu mua quà thì tiền đều là tiền lương Tạ Cửu Triết phát cho cậu, đến lúc đó... Lỡ đâu sợi nhân quả dày hơn thì phải làm sao?

Ô Miên nghĩ đến đầu cũng hói, cảm giác chuyện này đúng thật có chút khó xuống tay, chủ yếu nhất là cậu thật sự không biết Tạ Cửu Triết thích cái gì.

Bởi vì chuyện này lúc tan tầm cậu trông uể oải, uể oải trở về nhà trọ, sau đó uể oải chuyển sang thân mèo.

Chỗ tốt khi ở gần công ty lúc này đã thể hiện ra, lúc cậu chuyển sang trên thân miêu miêu, Tạ Cửu Triết còn chưa trở về.

Cậu lăn một vòng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía, khẽ thở dài.

Ngay khi cậu phát sầu, chú Trà đến sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu nói: "Sao ngủ cả một ngày còn không có tinh thần như vậy?”

Ông ấy vừa nói xong lỗ tai Ô Miên liền giật giật, cậu nghe được tiếng xe trở về, lập tức đứng lên dựng đuôi chạy thẳng ra ngoài.

Chú Trà hơi sửng sốt, lúc này mới có người tới nói: "Chú Trà, ngài Cửu đã về."

Chú Trà nhìn bóng dáng mèo đen bước đi vui vẻ, cười nói: "Hèn chi kẹo bông gòn chạy ra ngoài, thì ra là biết chủ nhân đã trở về.”

Tạ Cửu Triết vừa xuống xe đã nhìn thấy mèo của anh nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn bên cạnh xe, nhìn thấy anh thì bắt đầu kêu meo meo chạy tới, sau đó quấn quít bên anh vừa xoay vừa dùng đầu cọ chân anh.

Biểu tình trên mặt Tạ Cửu Triết lập tức thả lỏng, khom lưng ôm con mèo đen lên, vừa đi vừa sờ đầu hỏi: "Nhớ tao sao?”

Ô Miên: Meo meo meo ~

Hãy cho tôi biết những gì anh thích!

Tạ Cửu Triết nghe không hiểu tiếng mèo, dứt khoát nghĩ kẹo bông gòn trả lời anh.

Chú Trà đến nói: "Kẹo bông gòn ngủ cả ngày, cơm cũng không ăn, nghe thấy tiếng xe liền chạy ra, vừa nhìn là biết đang nhớ tiên ngài.”

Cánh tay Tạ Cửu Triết ôm mèo siết chặt, cúi đầu chạm vào cái mũi nhỏ của Ô Miên: "Không ăn cái gì sao được? Mày không đói sao?”

Vì vậy, anh còn chưa ăn cơm đã trông chừng miêu ăn trước.

Trước khi Tạ Cửu Triết ăn cơm nói: "Lát nữa để bác sĩ Phong tới đây một chuyến, lần trước trên phiếu khám sức khỏe có vài số liệu tôi không hiểu rõ."

Phiếu khám sức khỏe mà anh nói chính là phiếu khám sức khỏe của Ô Miên, lúc nói mình không hiểu anh cũng không có gì xấu hổ, anh cũng không thuộc chuyên ngành này, anh đã tìm hiểu qua những số liệu kia cảm thấy có chút mờ mịt, số liệu giống nhau có người nói có sao có người nói không sao, còn không bằng tin tưởng bác sĩ thú y anh mời tới với giá cao.

Chú Trà lập tức đáp một tiếng, Ô Miên nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng nói lúc này đi làm việc, nghề thú y cũng không dễ dàng.

Tuy nhiên ngẫm lại đây là bác sĩ thú y Tạ Cửu Triết chuyên môn mời cho cậu, bình thường cũng không có làm gì, còn không phải gọi tới thì tới sao.

Tạ Cửu Triết ăn cơm xong chưa được một lúc thì bác sĩ thú y đã đến, không biết có phải ảo giác của Ô Miên hay không, ánh mắt lúc bác sĩ thú y nhìn cậu tràn ngập đề phòng.

Ô Miên nhìn bảng tên trước ngực anh ta: Phong Nguyên Thanh.

Tạ Cửu Triết khách sao nói: "Bác sĩ Phong, trên danh sách này có vài thứ tôi không hiểu lắm, hy vọng anh có thể giải thích chi tiết một chút, với lại chờ một lát tiện thể tắm rửa cho kẹo bông gòn.”

Việc chuyên môn giao cho chuyên gia làm đi, anh vừa nghĩ tới ngày hôm qua cắt móng tay cũng có thể làm mèo con bị thương liền có chút sợ hãi.

Bác sĩ Phong hết lòng tận tâm giải thích số liệu một lượt rồi nói: "Những số liệu này đều rất khỏe mạnh, bây giờ có thể đi đại tiện bình thường cũng không sao nữa, Tạ tổng không cần lo lắng."

Tạ Cửu Triết gật đầu nói: "Vậy giúp nó tắm rửa đi.”

Bác sĩ Phong ngược lại cũng không từ chối, dù sao Tạ Cửu Triết đã chuẩn bị đầy đủ cơ sở vật chất, anh ta chỉ cần hỗ trợ tắm mèo.

Nhưng mà mèo không hợp tác, lúc bác sĩ Phong đưa tay tới, Ô Miên thẳng tay đẩy tay anh ta sang một bên… Cũng may, lần này cậu khá là kiềm chế, không dùng sức lực quá lớn, so với sức lực của mèo bình thường hơi lớn một chút mà thôi.

Tới lui như vậy hai ba lần, bác sĩ Phong thật sự hết cách chỉ có thể thật cẩn thận nhìn Tạ Cửu Triết: "Tạ tổng..."

Lúc trước khi anh ta làm bác sĩ thông thường đều trực tiếp nghĩ cách dùng thứ của mèo để lừa gạt mèo con, sau đó bắt lại, nhưng mà hiện tại anh ta không dám.

Con mèo nhỏ này không chỉ có giá trị vũ lực cao mà địa vị cũng rất cao, ở Chiêu Hành Viên cậu chính là miêu thái tử, anh ta cũng không dám tùy tiện xuống tay, chỉ có thể nhờ Tạ Cửu Triết giúp.

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ gõ cái đầu nhỏ của Ô Miên: "Đừng quậy.”

Nhưng mà mèo con vẫn luôn rất nghe lời lúc này lại ngỗ nghịch, từ trong ngực anh nhảy ra chạy thẳng lên cái cây cao nhất trong vườn.

Tạ Cửu Triết vội vàng dẫn người chặn đường vây bắt, nhưng cho dù toàn bộ người trong vườn đều xuất động cũng không có ai có thể bắt được Ô Miên.

Cuối cùng Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn Ô Miên đang đứng trên cây bất đắc dĩ nói: "Chỉ tắm thôi."

Mặc dù mèo con đang không ngoan, kỳ lạ là anh cũng không cảm thấy tức giận.

Nếu như đổi thành người, đoán chừng lúc này đối phương đã bị đá ra khỏi Chiêu Hành Viên.

Nhưng đổi thành mèo con, ừm, mèo con không hiểu gì hết, so đo với nó làm cái gì?

Ô Miên đứng trên cây kêu meo meo: "Không cho anh ta tắm! Tôi sẽ tự tắm."

Bác sĩ Phong không phải là bác sĩ thú y nhiều năm, hay là loại chuyên phục vụ mèo, tuy rằng không phải hiểu được trăm phần trăm ý của Ô Miên, nhưng vẫn cẩn thận nói: "Miêu thái... Kẹo bông gòn dường như không thích nghi với việc người lạ lại gần.”

Thật nguy hiểm, xém chút nữa anh ta đã thốt ra miêu thái tử.

Tạ Cửu Triết nhíu mày, anh nghĩ một chút hình như đúng thật là ngoại trừ anh ra kẹo bông gòn cũng không cho người khác tới gần, duy nhất có thể miễn cưỡng tiếp nhận chính là chú Trà, nhưng chỉ được chạm một hai cái, nhiều hơn thì không được.

Trong lúc nhất thời anh cảm thấy khó hiểu, nghĩ một chút rồi quay đầu hỏi: "Tắm cho mèo cần chú ý cái gì?”

Phong Nguyên Thanh khϊếp sợ: "Tạ tổng muốn tự mình làm sao?”

Tạ Cửu Triết khẽ gật đầu, nếu kẹo bông gòn không cho người khác tới gần, chỉ tin tưởng anh, vậy anh tự mình làm là được.

Cũng không thể phụ lòng tin tưởng của mèo con.

Tạ Cửu Triết không chỉ không phản cảm, thậm chí còn mơ hồ có chút vui vẻ, đó là mèo con thuộc về một mình anh, chỉ tin tưởng anh.

Bác sĩ Phong nhìn thoáng qua Ô Miên vông cùng cảm khái, đã sớm nghe nói tính tình tổng giám đốc Tạ thị không tốt lắm, người cũng khá là lạnh lùng, tiếp xúc mới phát hiện cũng không phải như vậy.

Những bác sĩ thú y như họ rất thích động vật nhỏ, cảm thấy rằng những người có thể đối xử với động vật nhỏ một cách dịu dàng chắc chắn sẽ không quá xấu xa.

Vì thế bác sĩ Phong suy nghĩ một chút nói: "Chi bằng tôi ở bên cạnh chỉ cho Tạ tổng cách tắm như thế nào, sau này Tạ tổng có thể tự mình làm."

Khi bác sĩ Phong nhìn thấy Tạ Cửu Triết không chút do dự gật đầu liền nhịn không được líu lưỡi, miêu thái tử có được đại ngộ xưa nay chưa từng có ai có được?

Đó là Tạ Cửu Triết, chỉ cần anh nguyện ý lúc tắm rửa cũng không cần tự mình làm, hiện tại vậy mà muốn tắm rửa cho một con mèo.

Tạ Cửu Triết đồng ý với ý kiến của Phong Nguyên Thanh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mèo con đang ngồi trên cành cây nói: "Xuống đây đi, tao tắm cho mày, không cho người khác làm.”

Ô Miên nghe xong biết chuyện tắm rửa này nhất định phải có người giúp cậu tắm rửa, trừ khi cậu ở luôn trên cây không xuống được, tuy nhiên... Không đi xuống hình như cũng vô ích, cậu đã nhìn thấy Tạ Cửu Triết sai người phía dưới đi tìm cần cậu!

Cậu đành phải buồn bã đứng dậy, nhìn Tạ Cửu Triết lại nhìn độ cao của cành cây, phán đoán lúc nhảy lên vai anh làm sao để không làm bị thương Tạ Cửu Triết.

Điều khiến cậu không nghĩ tới chính là sau khi Tạ Cửu Triết nhìn thấy hành động của cậu lại giang hai tay ra thủ thế chuẩn bị bắt lấy cậu, đồng thời nói: "Xuống đi, đừng sợ, tao sẽ tiếp mày. ”

A, xem ra Tạ tổng không tức giận, Ô Miên lập tức yên tâm rất nhiều.

Mèo con vô cùng lưu loát nhảy xuống, hơn nữa lúc rơi vào lòng Tạ Cửu Triết còn cố ý nghĩ cách giảm bớt lực, tránh làm Tạ Cửu Triết bị thương.

Sau khi Tạ Cửu Triết tiếp được miêu miêu nhà mình thì nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vỗ mông cậu: "Bướng bỉnh!”

Ô Miên ngoan ngoãn nằm trong lòng anh kêu meo meo lấy lòng.

Một người một mèo vào phòng tắm chuyên môn chuẩn bị cho Ô Miên, bên trong bố trí vô cùng hoạt hình đáng yêu, chỗ tắm rửa cũng là một bồn tắm lớn hình đầu mèo.

Phong Nguyên Thanh nhìn thoáng qua bồn tắm kia trong lòng nói cho mèo bơi cũng đủ rồi.

Anh ta nhìn Tạ Cửu Triết quyết định vẫn nên nhắc nhở một câu: "Tạ tổng, bồn tắm này có hơi lớn, nếu như mèo con giãy dụa chỉ sợ không dễ xử lý lắm."

Vừa rồi con mèo đen này rất linh hoạt, nếu như nó không muốn tắm, vậy chỉ sợ ở đây không ai có thể đuổi kịp nó.

Mà mèo dính nước sẽ quậy, đó đúng thật chính là tai nạn, ở đây có một người tính một người, chỉ sợ đều phải tắm rửa theo.

Phong Nguyên Thanh không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ Tạ tổng ăn mặc chỉnh tề không chút cẩu thả bị mèo giày vò ướt nhẹp, thậm chí có chút hối hận vì đã đi theo, lỡ đâu nhìn thấy cảnh tượng kia anh ta sẽ không bị diệt khẩu đúng không?

Tạ Cửu Triết nhíu mày, lúc anh chọn mấy thứ này đều nghĩ phải cho mèo của anh thứ tốt nhất, đương nhiên cũng không xét đến những chuyện này.

Nói cho cùng anh cũng chỉ là người mới nuôi mèo mà thôi, theo bản năng lựa chọn thứ tốt nhất, không ý thức được có thích hợp với mèo của anh hay không.

Chỉ là những thứ này đều đã mua rồi, hiện tại tạm thời đổi cũng không kịp, anh đành phải nói: "Thử trước xem, kẹo bông gòn của chúng ta rất nghe lời.”

Phong Nguyên Thanh: Anh ta hiểu, chủ nhân bộ lọc mà, nghe hay không nghe từ từ anh sẽ biết.

Dù sao hành nghề nhiều năm như vậy, anh ta gần như chưa từng nhìn thấy mèo con tắm rửa rất phối hợp, chỉ là giãy dụa muốn chạy là còn tốt, tính tình không tốt sẽ cào người không thương lượng.

Tạ Cửu Triết nhẹ nhàng đặt Ô Miên vào trong bồn tắm, dựa theo lời Phong Nguyên Thanh điều chỉnh nhiệt độ nước đến thích hợp, đầu tiên là dùng tay kiểm tra nhiệt độ xác nhận không có vấn đề gì, sau đó mới đeo găng tay bắt đầu chuẩn bị tắm rửa cho miêu miêu.

Lúc Tạ Cửu Triết cho Ô Miên tưới nước, Phong Nguyên Thanh đứng bên cạnh vào tư thế chuẩn bị chiến đấu kịp thời cứu trợ.

Về phần cứu trợ như thế nào... Nhiều nhất cũng chỉ là lúc mèo con phát điên thì kéo Tạ tổng ra.

Nhưng mà khiến cho anh ta không ngờ tới chính là mèo con vừa rồi còn lên trời xuống đất giờ phút này lại thật sự ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, bị xối nước cũng không có phản kháng, đôi mắt màu lam tròn trịa giống như mang theo mỹ đồng, cứ ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn Tạ Cửu Triết, đầu còn chuyển động theo động tác của Tạ Cửu Triết.

Phong Nguyên Thanh có chút ngạc nhiên nói: "Nó nghe lời như vậy sao?”

"Ừm." Câu trả lời của Tạ Cửu Triết rất ngắn gọn, nhưng kiêu ngạo đắc ý trong mắt lại không che dấu được.

Phong Nguyên Thanh nhắc nhở: "Miêu miêu có thể không thích dầu xả và các loại hương linh tinh, Tạ tổng vẫn nên cẩn thận.”

Tạ Cửu Triết vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng giúp Ô Miên rửa sạch bụi bẩn trên người, tuy nhiên, bản thân Ô Miên cũng không có bụi bặm gì.

Phong Nguyên Thanh nhìn một chút nói: "Kẹo bông gòn hình như không ra dầu nhiều, vậy có thể không dùng đồ tẩy dầu, cứ tắm trực tiếp. ”

Anh ta nói xong còn nhắc nhở: "Tắm lâu miêu miêu có thể không kiên nhẫn, Tạ tổng phải trấn an một chút."

Ô Miên khinh thường nhìn anh ta một cái, sau khi Phong Nguyên Thanh nhìn thấy còn sửng sốt một chút, trong nháy mắt nó vậy mà có hoài nghi chắc mình nhìn lầm, luôn cảm thấy con mèo này khi nhìn mình trong mắt chỉ có năm chữ to: Phàm nhân ngu xuẩn.

Anh ta bị một con mèo khinh miệt?

Phong Nguyên Thanh không nhịn được miệng tiện nói: "Không ngờ kẹo bông gòn lại ngoan như vậy, xem ra lúc bình gas nhỏ lưu lạc đã chăm sóc mình rất tốt.”

Ô Miên lập tức trợn mắt giận nhìn: Thu lại đi, những lời này tôi không thích!
« Chương TrướcChương Tiếp »