Chương 4

Có thể là bởi vì biểu tình của các nam nhân cường tráng quá mức lạnh lùng, cho nên bầu không khí có chút ngưng đọng, chỉ có nam nhân trung niên còn nằm trên mặt đất, đang phát ra tiếng kêu đau rõ ràng.

Thời gian hết giây lại một giây trôi qua, ngay khi Lê Chiêu cho rằng mấy nam nhân cường tráng này đã bắt đầu hoài nghi cậu, bọn họ khom lưng nâng trung niên nhân trên mặt đất lên, hướng cậu nói một tiếng cảm ơn.

Bọn họ khiêng nam nhân trung niên không đi cũng xa, Lê Chiêu nhìn thấy có người trượt chân, nam nhân trung niên bị bọn họ nâng nặng nề đυ.ng vào tường, phát ra một tiếng rắc rắc.

Lần này người đàn ông trung niên không phát ra âm thanh, bởi vì hắn ta đã ngất xỉu.

Vệ sĩ của người có tiền, tất cả đều mạnh như vậy sao? Lê Chiêu nhịn không được hít sâu một hơi, lùi về phía sau hai bước, đυ.ng vào người phục vụ.

"Dọa chết tôi" Lê Chiêu xoa xoa huyệt thái dương, buổi tối bị rót thêm vài chén rượu, đầu óc cậu có chút choáng váng. Vỗ vỗ vai người phục vụ: "Nhanh lên nhanh, chúng ta mau đi."

Nam nhân nhìn bả vai mình bị vỗ qua, trầm mặc một lát, đi theo phía sau Lê Chiêu.

"May mắn không bị bọn họ phát hiện không thích hợp, tôi sợ tôi đánh không lại ba người bọn họ" Lê Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Nếu có người hỏi anh về chuyện này, anh đều phải kiên trì nói không rõ ràng, hiểu chưa?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu trong hai giây, từ từ gật đầu.

"Cái này đúng rồi" Lê Chiêu vui mừng cười: "Chúng ta ra ngoài kiếm sống, lúc nên giả ngu nhất định phải giả ngu, lúc da mặt dày thì không thể quá yếu mặt.”

Nam nhân trầm mặc nghe, cùng Lê Chiêu đi tới ngoài cửa một gian phòng, trong khe cửa nửa khép lại, mơ hồ có tiếng cười đùa truyền ra.

"Anh ở bên ngoài chờ tôi một chút, tôi đi chào hỏi bằng hữu, sau đó cùng anh đi gặp lãnh đạo" Lê Chiêu nói xong, thấy nam nhân vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, tựa hồ không rõ vì sao Lê Chiêu lại muốn cùng hắn đi gặp lãnh đạo.

"Có bao giờ xem một bộ phim truyền hình nghi ngờ tội phạm chưa?" Lê Chiêu che miệng, nhỏ giọng giải thích với người đàn ông: "Nếu nghi phạm không muốn bị người khác phát hiện mình đã làm gì thì cần phải chứng minh ngoại phạm.”

Đồng tử nam nhân hơi run rẩy.

"Lần này hiểu chưa?" Lê Chiêu xảo quyệt chớp mắt: "Tôi chính là nhân chứng chứng minh rằng anh không có mặt.”

Thấy nam nhân tựa hồ không kịp phản ứng, Lê Chiêu có chút say rượu trực tiếp nói: "Dù sao anh không cần lo lắng, ở đây chờ tôi một lát, tôi lập tức tới.”

Nam nhân nhìn thấy cậu sải bước đi vào phòng riêng, tựa hồ cùng mấy người ngồi ở phương hướng chủ vị nói cái gì đó, bị mọi người rót mấy chén rượu lớn, mới cước bộ lắc lư đi ra.

Mọi người phía sau cậu cười đùa giỡn, thoạt nhìn cũng không phải rất để ý cậu sớm rời đi, phần lớn đều vây quanh một người trẻ tuổi khác ân cần.

"Đi thôi" Lê Chiêu dùng khăn giấy lau sạch vết rượu trên khóe miệng: "Tôi dẫn anh đi chào hỏi quản lý, nói vừa rồi anh giúp tôi rất nhiều. Lời khen ngợi của khách hàng có hữu ích cho anh không?”

Người đàn ông nhìn gương mặt hơi đỏ ửng của cậu, cởϊ áσ giáp trên người đặt lên cánh tay, lộ ra eo thẳng tắp nhỏ nhắn: "Không sao, ngày mai tôi sẽ không ở đến đây nữa.”

Lê Chiêu bước chân dừng lại, lắc lắc đầu óc choáng váng, quay đầu nhìn mặt và thắt lưng nam nhân: “Từ chức cũng được, anhi bộ dạng đẹp trai, gặp phải người không nói đạo đức, sẽ chịu thiệt.”

Mở thang máy, Lê Chiêu dựa vào vách tường thang máy, tận lực làm cho đầu óc mình trở nên tỉnh táo một chút, cậu thấy người đàn ông trầm mặc không nói, thoạt nhìn tâm tình không quá cao: "Tuy rằng loại chuyện này có chút phiền lòng, nhưng anh cũng không cần để ở trong lòng. Lỗi không phải là anh, mà là những người đó.”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Lê Chiêu, đột nhiên nói: "Khuôn mặt đẹp, không phải đồ hại người sao?”

Cửa thang máy mở ra, không khí lạnh ở sảnh khách sạn đập vào mặt, khiến Lê Chiêu rùng mình, cậu quay đầu nhìn lại người đàn ông: "Anh nói gì vậy?”

Người đàn ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, và đôi mắt ngập nước, mí mắt hơi rũ xuống: "Tên của cậu là gì?" ngón tay thon dài, tùy ý cởi nút thứ nhất hai trên áo sơ mi ra, lộ ra cổ trắng nõn.

Nhìn thấy cảnh này, Lê Chiêu cười một tiếng: "Anh không giống nhân viên phục vụ khách sạn, càng giống chủ khách sạn hơn.”

Người này trắng nấp tao nhã, hai tay cân xứng tinh tế, bảo dưỡng cực tốt, vừa nhìn liền biết gia cảnh không tệ. Đến đây để làm việc, chủ yếu là để trải nghiệm cuộc sống.

"Cậu giúp tôi, tôi mời cậu ăn cơm" mắt thấy Lê Chiêu muốn đυ.ng phải cửa xoay tròn, người đàn ông đưa tay túm lấy cánh tay cậu, dẫn cậu ra khỏi cửa khách sạn.

"Ăn cơm?" Lê Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện trăng đêm nay đặc biệt tròn. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện có một quán mì đối diện đường phố, đưa tay ôm vai người đàn ông: "Đi thôi, tôi mời anh ăn mì."

Nam nhân nhìn bàn tay đặt trên vai mình, cứng ngắc bị Lê Chiêu kéo đi.

"Tôi phát hiện ra rằng anh dường như cao hơn tôi một chút?" Lê Chiêu đệm gót chân so với chiều cao của nam nhân, sau khi xác định mình thấp hơn đối phương vài cm, hừ hừ ríu rít hai tiếng.

Vào quán mì, bên trong không còn khách khác, ông chủ cầm cây lau nhà, bà chủ đang hướng dẫn con làm bài tập về nhà. Thấy có khách đến, bà chủ dẫn con vào bếp sau, ông chủ đặt cây lau nhà sang một bên, nhiệt tình chào hỏi hai người.

Lê Chiêu bị rót một bụng rượu, trong dạ dày có chút khó chịu, cậu muốn hai chén mì canh thịt bò, hai đĩa phụ rau, bật đũa dùng một lần đưa cho nam nhân.

"Cám ơn" người đàn ông nhận đũa, Lê Chiêu phát hiện, tay đối phương so với đũa dùng một lần còn trắng hơn.

Sau khi mì và các món ăn phụ lên bàn, bà chủ lấy hai chiếc bánh trung thu bao bì nhựa đặt lên bàn ăn của họ: "Nào, ăn bánh trung thu, chúc hai anh chàng đẹp trai trung thu hạnh phúc và may mắn."

Bánh trung thu chỉ có kích thước bằng hai ngón tay cái, hẳn là sản phẩm cân số lượng lớn được bán trong siêu thị, Lê Chiêu mới phản ứng lại, hôm nay là Tết Trung thu.

Cậu mở túi và cắn: "Năm nhân?”

Thò đầu nhìn bánh trung thu trước mặt người đàn ông, mơ hồ nhìn thấy trên túi có ba chữ ‘’lòng đỏ trứng’. Mặc dù cậu không thích kén ăn, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng ngon hơn năm nhân.

Hai người ăn xong bánh trung thu, Lê Chiêu bắt đầu cúi đầu ăn mì. Tướng ăn của cậu cũng không khó coi, nhưng ăn rất ngon, giống như chén này chỉ thêm mấy lát rau, hai miếng mì canh thịt bò, là mỹ vị vô thượng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, mới cúi đầu dùng đũa gắp một sợi mì bốc hơi nóng.

Mì không đủ mạnh, lá rau không đủ mềm, miếng thịt bò cũng không phải là bộ phận tươi ngon nhất trên người trâu, giấm kém chất lượng tản ra vị chua nhàn nhạt.

Nam nhân chỉ ăn một đũa, liền không muốn tiếp tục, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dáng Lê Chiêu nghiêm túc ăn mì, do dự một chút, lại chọn thêm mấy sợi mì vào miệng.

“Tôi gọi là...Yến Đình" người đàn ông đặt đũa bên cạnh bát, động tác tao nhã đến cực điểm: "Còn cậu thì sao?”

“Tôi?" Lê Chiêu uống canh mì sạch sẽ, hai má thoạt nhìn càng đỏ lên "Lê Chiêu.”

"Triều?" người đàn ông đưa tay ra và vẽ một từ trên bàn làm việc.

"Là Chiêu này" Lê Chiêu học theo dáng vẻ của nam nhân, viết tên một lần: "Giáo viên ngữ văn tiểu học nói tên tôi đặc biệt tốt, ý là màu đen trong ánh sáng, đại biểu cho hy vọng.”

Trong con ngươi say khấm của Lê Chiêu, có ánh sáng lấp lánh.

Hy vọng?

Khóe mắt Yến Đình khẽ rũ xuống: "Tên rất hay" anh còn muốn nói cái gì, điện thoại di động của Lê Chiêu vang lên.

"Em đang ở trong quán mì đối diện khách sạn" Lê Chiêu nghe được Trương Tiểu Nguyên lo lắng hỏi thăm, vội vàng giải thích: "Yên tâm đi, em không có say quá lợi hại.”

"Người say đều thích nói mình không say."

Yến Đình: "..."

Một người đã uống rượu, làm thế nào để chứng minh rằng anh ta không say rượu?

"Bằng hữu của tôi đến đón tôi" Lê Chiêu lấy điện thoại di động ra trả tiền, tìm ông chủ lấy một tờ giấy, viết ra số điện thoại của mình đưa cho Yến Đình: "Nếu khách sạn còn muốn tìm anh, anh liền gọi điện thoại cho tôi để làm nhân chứng.”

Yến Đình nhìn tờ giấy này xé xiêu vẹo vẹo, một chút cũng không đối xứng, đưa tay nhận lấy.

"Tạm biệt" Lê Chiêu quyết định đi một đường thẳng, chứng minh mình không say. Nhưng không đi được hai bước, liền đυ.ng vào ghế ăn bên cạnh.

"Không có việc gì, không có việc gì" Lê Chiêu quay đầu lại nhìn Yến Đình: "Tạm biệt, còn có chính là chúc anh trung thu vui vẻ, gia đình hạnh phúc.”

Yến Đình cùng Lê Chiêu đi đến bên đường, không lâu sau, liền nhìn thấy có người đi về phía này.

"Chiêu à, ngươi lại đi ăn khuya nữa à" Trương Tiểu Nguyên chạy tới đỡ Lê Chiêu, nhỏ giọng mắng: “Mấy kia thật sự không phải người, biết rõ tửu lượng của em không tốt, còn cố ý rót rượu của em.”

Không phải là nhìn ra Tống Dụ không thích Lê Chiêu nhà bọn họ, mới cố ý ở trước mặt Tống Dụ, làm khó Chiêu Chiêu nhà bọn họ sao?

Đồ đương nhiên không phải là con người. Lê Chiêu cười ha ha: "Anh Tiểu Nguyên, trình độ mắng người của anh thật tệ.”

"Em giỏi hơn anh à?"

"Hồi trung học em là học sinh giỏi."

"Ý tứ gì?"

"Cho nên tài đức toàn diện phát triển em cũng không mắng người."

Rất lâu sau, lâu đến khi thân ảnh Lê Chiêu rốt cuộc không nhìn thấy, một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt Yến Đình.

"Tiên sinh, sự tình đã xử lý xong, ngài bây giờ là về nhà nghỉ ngơi?" nam nhân mặc âu phục bước nhanh từ trong xe đi ra, khom lưng thay Yến Đình mở cửa xe.

Yến Đình khom lưng ngồi vào trong xe, mới nhớ tới trên tay mình còn cầm tờ giấy Lê Chiêu đưa cùng một khối bánh trung thu chưa mở niêm phong. Anh ném bánh trung thu sang một bên, lấy ra một kéo thủ công tinh tế, trừ đi các góc không phù hợp trên tờ giấy, cho đến khi nó trở thành một hình chữ nhật đối xứng, dừng lại.

Anh nhìn tên cùng số điện thoại di động trên tờ giấy, nhẹ giọng đọc ra tên: "Lê Chiêu…"

***

Hai tháng sau, thời tiết đã dần dần bước vào mùa đông, Lê Chiêu lần đầu tiên đảm nhận vai chính trong web drama ‘Tình yêu ngọt ngào của nữ tổng bá đạo’ trên nền tảng phát sóng trực tuyến Green Peper vô thanh vô tức lên mạng, ngoại trừ đoàn làm phim sáng tạo ra tuyên truyền tự phát ra, hầu như không có bất kỳ kênh tuyên truyền nào.

Tất cả mọi người đều biết, bộ phim này cũng giống như rất nhiều web drama chi phí nhỏ, vô thanh vô tức lên mạng, sau đó lại không một tiếng động phát sóng xong, sẽ không có người chú ý, càng sẽ không có người thảo luận.

Ngay cả các vị chủ sáng tạo của đoàn làm phim cũng không để bộ phim này vào trong lòng. Ví dụ như nữ diễn viên chính của bộ phim này, nếu không phải người đại diện nhắc nhở, chỉ sợ ngay cả weibo tuyên truyền trong ngày phát sóng cũng quên gửi.

Tuy nhiên, điều khiến tất cả những người sáng tạo không ngờ tới chính là, một đoạn clip của bộ phim này bỗng nhiên bùng nổ trên mạng. Tiêu đề của clip là [Đối mặt với vẻ đẹp như vậy, ai không muốn trở thành nữ tổng giám đốc bá đạo?]

***

Tác giả có điều muốn nói:

Lê Chiêu: Chúc mừng Tết Trung thu.