Chương 1

Góc phố tối tăm, một người trẻ tuổi mặc âu phục, cầm bánh bao khô cứng lạnh lẽo, liên tục nhét vào miệng, má bị bánh bao nhét đến phồng lên. Cũng may bộ dạng cậu tinh xảo, cho dù là bộ dáng chật vật như vậy, cũng không có vẻ xấu xí không chịu nổi, chỉ làm cho người ta đồng tình cùng nghèo túng của cậu.

Có lẽ ông trời chê cậu còn chưa đủ chật vật, giờ phút này đột nhiên mưa rơi xuống, thanh niên bước nhanh xuống dưới một mái hiên có thể tránh mưa, vội vàng đem nửa cái bánh bao còn lại nhét vào miệng, giọt nước theo gò má cậu trượt xuống, không biết là mưa, mồ hôi hoặc là cậu không nhịn được ủy khuất chảy xuống nước mắt.

“Được rồi, bổ sung thêm hai cảnh quay nữa rồi chúng ta sẽ kết thúc công việc.”

Đạo diễn vừa hô ngừng, vòi phun nước lập tức tắt, trợ lý đoàn làm phim liền bước nhanh về phía diễn viên toàn thân ướt sũng.

"Cậu Lê, nhổ bánh bao vào túi rác..." trợ lý đoàn làm phim còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy miệng Lê Chiêu cử động tới động lui, thế nhưng thật sự nuốt vào trong bụng cái bánh bao khô mà đoàn làm phim chuẩn bị.

Bước chân của trợ lý cứng đờ, đoàn làm phim của bọn họ tuy nghèo nhưng vẫn chuẩn bị cơm hộp đầy đủ cho tất cả mọi người.

"Cám ơn, em không sao đâu" Lê Chiêu đứng bất động tại chỗ, nhận lấy nước ấm mà trợ lý đoàn làm phim đưa tới uống hai ngụm, chờ stylist tới cố định tạo hình cho anh để không xảy ra bất kỳ sai sót nào khi quay các cảnh tiếp theo.

"Không có gì" người trợ lý cười khan một tiếng trước khi nhận lấy chiếc cốc từ tay Lê Chiêu và lui về phía đạo diễn.

Đạo diễn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu với đôi chân què quặt, trên tay cầm một chiếc quạt nhựa to bằng lòng bàn tay, trên mặt quạt thấp thoáng dòng chữ “khô khan” cùng với động tác quạt.

Một đoàn làm phim từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở nghèo nàn, ngay cả quạt bình thường dùng, đều là quạt miễn phí phát ra quảng cáo trên đường phố.

"Lê Chiêu vừa rồi biểu hiện không tệ, Lưu đạo diễn, trưa mai như thế nào cũng phải thêm đùi gà cho cậu ấy đi" phó đạo diễn đi đến bên cạnh đạo diễn Lưu ngồi xuống, thò đầu nhìn cảnh phim vừa mới quay.

Đạo diễn Lưu vuốt cái bụng mũm mĩm cười hắc hắc: "Đùi gà có gì ngon không? Những người trẻ tuổi, là phải có phong cách làm việc khó khăn và đơn giản, để đóng góp nhiều hơn cho tương lai của đất nước.”

"Ngài thật là…" phó đạo diễn nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi bên tai đạo diễn Lưu: "Sắp đến phân cảnh của Tống Dụ rồi, tạo hình của cậu ta vẫn chưa xong à?”

Đạo diễn Lưu dùng sức quạt vài cái quạt nhựa: "Chờ một chút trước khi nhắc nhở cậu ta.”

Hắn không đủ khả năng để xúc phạm các diễn viên do cha của cậu ta sắp xếp.

Tống Dụ đã có một chút danh tiếng trong giới, vốn đoàn làm phim đã xác định cậu ta là nam chính, ngay cả hợp đồng cũng đã ký xong, ai ngờ trước khi khởi động máy bay, cậu ta đột nhiên tỏ vẻ không muốn đóng vai nam chính, muốn thử sức với nhân vật nam thứ này.

Nhân vật nam thứ này có một cái cái gì để thử sức, không anh tuấn, giàu, ôn nhu mà đối với nữ chính là si tâm một mảnh sao?

Trong các bộ phim thần tượng khác, loại vai này có thể là hình mẫu tiêu chuẩn của nam chính, nhưng đoàn làm phim của bọn họ khác với với vẻ lộng lẫy bên ngoài. Các bộ phim truyền hình khác có hoàng tử và lọ lem trong khi họ có công chúa và chàng trai tội nghiệp.

Nữ chính độc đoán và giàu có cũng rất phù hợp với nam chính tiểu bạch hoa chăm chỉ và bất khuất.

Đáng tiếc bản thân đạo diễn Lưu có hài lòng với vai diễn này đến đâu cũng vô dụng, Tống Dụ quyết tâm muốn diễn vai nam thứ này, cậu ta chọn vai nam thứ này còn chưa tính, còn điểm danh yêu cầu Lê Chiêu vốn đóng nam thứ đi diễn nam chính.

Đạo diễn Lưu là đạo diễn có kiên cường cỡ nào, cho nên khi nghe Tống Dụ bảo cha cậu ta đầu tư thêm mấy triệu, ông liền đáp ứng ngay tại chỗ.

Trong giới, thường có những diễn viên nhờ người đầu tư của mình ném tiền để nâng cao vai diễn của họ. Hiếm có diễn viên nào vung tiền để giảm bớt vai diễn của họ.

Quả nhiên là ở trong giới lâu, cái gì kỳ quái đều có.

Làm đạo diễn, điều quan trọng nhất là phải có tư duy cởi mở. Mặc kệ Tống Dụ có tính toán gì, dù sao cậu ta cũng đang làm từ thiện cho đoàn làm phim.

Sau khi hoàn thành cảnh quay, Lê Chiêu lau khô nước trên mặt, đi ra ngoài sân phát hiện không ít nhân viên không có biểu cảm tốt. Cậu nhìn bốn phía một vòng, không thấy bóng dáng Tống Dụ, nữ diễn viên cầm điện thoại di động tựa vào ghế nghỉ ngơi chơi trò chơi, thiếu chút nữa không viết bốn chữ ‘không liên quan đến tôi’ trên mặt.

Cậu giũ nước khỏi quần áo và quấn một chiếc khăn khô quanh người. May mắn bây giờ là mùa hè quay phim mùa đông, chứ không phải mùa đông quay phim mùa hè, nếu không cậu sẽ bị đóng băng ngay tại chỗ.

Là một diễn viên nam chính nhưng cậu vẫn là một người mới với quyền lực ngôi sao thấp nhất trong đoàn. Tâm trạng của Lê Chiêu rất ổn định khi nhìn thấy sự việc như vậy. Trong mọi trường hợp, cậu vẫn sẽ nhận được tiền cho việc quay phim.

"Cậu Lê, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát, cậu Tống rất nhanh sẽ đến đây."

Trợ lý đoàn làm phim đồng cảm nhìn Lê Chiêu, cảnh kế là cảnh đấu trí của Tống Dụ và Lê Chiêu. Lê Chiêu hiện tại đang ướt sũng, ở chỗ này ngồi chờ Tống Dụ tới quay phim, là có chút khi dễ người.

Đoàn làm phim cậu đã nghèo, đóng nam diễn viên chính này cũng nghèo, đường đường là nam chính, mỗi ngày ăn cơm hộp sạch sẽ, cuộc sống so với diễn quần chúng còn tiết kiệm hơn, bên cạnh ngay cả một trợ lý cũng không có, chỉ có một người đại diện cách năm lần bảy ngày mới tới thăm cậu.

Đêm nay đã quay phim đêm gần sáu tiếng đồng hồ, vì hiệu quả quay phim, Lê Chiêu cố ý không ăn cơm tối. Từ trưa đến giờ, cậu đã ăn vài miếng bánh bao khô mà cậu dùng khi quay phim. Lúc này Tống Dụ không tới được, đoàn làm phim cũng không có cách nào kết thúc công việc, mà Lê Chiêu cũng chỉ có thể chờ đợi.

Đối mặt với biểu tình ‘tuy rằng tôi rất đồng tình với cậu, nhưng tôi cũng bất lực" Lê Chiêu nằm xuống ghế, chăn bọc lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống chưa được năm phút, liền nghe thấy tiếng chào hỏi ồn ào.

"Anh Tống đến rồi. Chào buổi tối, anh Tống."

"Anh Tống, bên này vừa mới phun nước, mặt đất có chút trơn trượt, anh cẩn thận chân."

Nghe được động tĩnh, Lê Chiêu mở mắt ra, đối diện với tầm mắt Tống Dụ. Bước chân của Tống Dụ hơi dừng lại, lập tức nâng cằm lên, cao ngạo trước mặt Lê Chiêu đi tới.

Lê Chiêu nhíu mày, không để thái độ của Tống Dụ ở trong lòng. Từ khi bộ phim này bắt đầu quay tới nay, Tống Dụ rất ít khi nhìn thẳng vào cậu, cho dù dùng mắt nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt cũng mang theo chút thương hại cùng khinh bỉ.

Cậu nghi ngờ mình rất nghèo, được cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều biết.

"Lê Chiêu đi chuẩn bị, mười phút sau chúng ta quay tiếp" đạo diễn Lưu ngáp một cái, gọi Lê Chiêu vào quay.

Lê Chiêu ném chăn xuống, đi tới trước ống kính, một bên bảo chuyên gia trang điểm trang điểm cho cậu, một bên chờ thế thân Tống Dụ giúp Tống Dụ tìm vị trí hoàn mỹ nhất.

Chính thức bắt đầu quay phim, Tống Dụ bởi vì đủ loại nguyên nhân, gián đoạn quay phim nhiều lần, lúc quay xong tất cả các cảnh quay, đã là ba giờ đêm.

Trở về phòng trang điểm tẩy trang, Lê Chiêu nghe được có trợ lý trang điểm nhỏ giọng mắng Tống Dụ nhiều chuyện, bất quá khi trợ lý của Tống Dụ đưa đồ ăn tới ăn khuya, toàn bộ phòng hóa trang đều tươi cười, nhìn không thấy nửa điểm không kiên nhẫn.

"Cậu Lê, anh Tống nghe nói tối nay cậu không có ăn cơm, cho nên cố ý bảo tôi chuẩn bị thêm chút thức ăn cho cậu" trợ lý đưa hộp thức ăn thật lớn cho Lê Chiêu, tươi cười nói: "Sau khi cậu ăn xong, nghỉ ngơi sớm một chút.”

"Cám ơn cậu" Lê Chiêu nhận lấy hộp cơm, mở nắp ra nhìn, bên trong có một ly trà sữa, hai miếng bánh ngọt, còn có thịt nướng thơm ngào ngạt. Cậu hít sâu một ngụm hương thơm của đồ ăn đêm khuya, bưng trà sữa uống một ngụm lớn.

Đây chính là nguyên nhân chính khiến cậu không bao giờ oán giận Tống Dụ liên lụy đến cậu thức đêm quay phim.

Tuy rằng Tống Dụ thích đến trễ, thích chơi lớn, diễn xuất cũng bình thường, nhưng hắn hào phóng nha.

Chỉ cần Tống Dụ ở đoàn làm phim, mỗi ngày cậu ăn khuya đều không có bỏ bữa nào, xuyến suốt lúc quay phim, đây chính là cơm áo gạo tiền của hắn, ai lại chê cơm áo gạo tiền của hắn không tốt chứ?

Chuyên gia trang điểm tẩy trang cho Lê Chiêu nhìn những thứ trong hộp cơm, muốn nói lại thôi. Nhất là khi nàng nhìn thấy Lê Chiêu thật sự đem trà sữa uống vào trong bụng, lại nhịn không được thở dài.

“Tiểu Lê, em có thể đừng ăn khuya như vậy. Tống Dụ, người đàn ông tâm cơ kia, là muốn nuôi em béo lên đó!’”

Trong phòng, Tống Dụ thấy trợ lý trở về, lập tức hỏi: "Lê Chiêu có ăn những thứ đó không?”

Trợ lý gật đầu: "Có ăn.”

"Vậy là tốt rồi" Tống Dụ trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Cứ theo tốc độ ăn uống này, Lê Chiêu nhất định sẽ mập không ít. Chờ bộ phim này lên sóng, thu hút sự chú ý của khán giả, mọi người sẽ thấy khuôn mặt xinh xắn nhưng thân hình mập mạp, ai còn có thể fan của một người như vậy?

"Anh Tống, công ty Lê Chiêu không có tài nguyên cũng không có quan hệ, hơn nữa sau lưng cậu ấy cũng không có ai nâng đỡ cậu ấy, như thế nào cũng không có khả năng uy hϊếp đến địa vị của anh, chúng ta cần gì phải tốn nhiều tâm tư như vậy để đối phó với cậu ấy?" trợ lý có chút không rõ, nếu anh Tống kiêng kỵ Lê Chiêu, vì sao còn muốn nhường nhân vật nam chính cho Lê Chiêu?

"Cậu biết cái gì?!" Tống Dụ rũ mí mắt xuống, che dấu chột dạ của mình. Mấy tháng trước, hắn mơ thấy mình nhận được nam chính web drama do chi phí nhỏ sản xuất, đoàn làm phim này vừa nghèo vừa rách, sau khi nhận được kịch bản, hắn cũng không dụng tâm diễn. Ai ngờ sau khi bộ phim này phát sóng, thế nhưng lại nổi tiếng trên mạng, ủng hộ không ít diễn viên. Nhất là nhân vật nam thứ này, gần như nổi tiếng khắp mạng. Chỉ có hắn đóng vai nam chính, bởi vì người kém, không chỉ nghèo mà còn bướng bỉnh, khiến cho không ít khán giả phản cảm, thậm chí có người chạy đến đoàn làm phim mắng nữ chủ thích nam chính không thích nam phụ là mù mắt, mắng biên kịch viết lung tung tình tiết vân vân.

Sau khi tỉnh mộng, hắn vốn không coi việc này là thật, ai ngờ không quá hai ngày nữa, đã có người đưa kịch bản này vào tay hắn, nội dung kịch bản giống hệt như hắn đã mơ.

Hắn bỗng nhiên liền hiểu được, có lẽ đây là ông trời cho hắn một cơ hội. Cho nên hắn nhất định phải thừa dịp Lê Chiêu còn chưa xuất hiện phải hung hăng giẫm chết cậu, tiêu trừ uy hϊếp này.

Lê Chiêu vừa bưng đồ ăn khuya chưa ăn xong trở về phòng, liền nhận được điện thoại video của người đại diện Trương Tiểu Nguyên.

"Lê Chiêu, sao em lại ăn?" Trương Tiểu Nguyên nhìn thấy Lê Chiêu ngồi xếp bằng trên giường, gặm móng heo nướng, mạch máu trên trán bắt đầu đột nhiên nhảy loạn.

"Hôm nay quay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, cũng không có thời gian ăn cơm, may mắn có anh Tống mời ăn" Lê Chiêu lau sạch dầu trên khóe miệng, hai mắt cười thành trăng tròn: "Anh cũng biết em chỉ ăn không cao, lại không cần lo lắng tăng cân. ”

"Anh không lo lắng em tăng cân, nhưng anh sợ sau này em dưỡng thành thói quen ăn khuya, không có người mời ăn sau đó đem mình ăn đến nghèo" thấy Lê Chiêu đưa tay về phía một sợi xiên nướng khác, Trương Tiểu Nguyên nhịn không được nuốt nước miếng, nghiêm mặt ngữ khí ngưng trọng nói: "Chiêu à, anh nói cho em biết một chuyện không tốt.”

"Chuyện gì vậy anh?" Lê Chiêu ngẩng đầu nhìn ống kính điện thoại.

"Công ty chúng ta phá sản, ông chủ dẫn bà chủ chạy trốn. Nói cách khác, chúng ta đang thất nghiệp" nói xong câu đó, Trương Tiểu Nguyên thấy Lê Chiêu cầm xiên nướng không có phản ứng, nhịn không được hỏi: "Em…không có cảm giác gì sao?”

"Ồ?" Lê Chiêu chớp chớp mắt, đối với chuyện này bày tỏ vô cùng tiếc nuối.

Hai người cứ như vậy nhìn ống kính điện thoại di động, nhìn nhau không nói gì.

Rất lâu sau, Lê Chiêu thấy biểu tình của Trương Tiểu Nguyên thật sự quá ngưng trọng, mở miệng an ủi: "Anh Tiểu Nguyên, đừng quá khổ sở. Hay là anh đến đoàn làm phim của chúng em ăn cơm trước? Cách năm ba bữa có anh Tống cho chúng ta thêm bữa ăn, còn có thể tiết kiệm không ít tiền ăn.”

Tuy rằng ăn uống chùa, nhưng vì có thể ăn no uống tốt, giữ lại mặt mũi có ích lợi gì?

Cũng may trong đoàn làm phim nghèo khó như bọn họ, còn có một anh Tống hào phóng, thật sự là quá may mắn.

***

Tác giả có điều muốn nói:

Tống Dụ: Anh đừng nói gì hết, tôi muốn im lặng.