Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rắp Tâm Bất Lương

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mù Tạt

——

Vu Thần An không chủ động đến tìm tôi, có lẽ cậu ta đã hạ quyết tâm rất lớn để dứt khỏi mối quan hệ với tôi. Tôi cũng đã nghĩ đến cậu ta, tự hỏi rốt cuộc là vì cái gì mà cậu ta lại xuất hiện trong cuộc đời tôi như vậy, một người ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng gặp khó khăn, liệu sau này có mắc phải rắc rối gì không?

Mà tôi còn đẩy cậu ta vào mê cung rồi nhỉ, tôi cảm thấy khá hài lòng, cậu ta chạy vào giới giải trí, hoặc là được nâng hoặc là bị mắng, tóm lại là sẽ không trở thành một người vô danh, chẳng phải chơi vui lắm hay sao.

Nhưng tôi thật sự không hiểu kế hoạch của công ty cậu ta, mấy ngày nay hình như vẫn chưa thấy một ngôi sao sáng nào đột nhiên từ trên trời rơi xuống giới giải trí. Hôm đó tôi bị cúm, đứng xếp hàng trong bệnh viện và bị lây nhiễm chéo với một nhóm bệnh nhân, Triệu Gia nói với tôi tin tức về Vu Thần An.

“Sao bọn trẻ bây giờ tâm tư phức tạp như vậy?” Triệu Gia nói, “Cũng bởi vì cậu ấy nhận được vai diễn nhỏ, liền bị người ta bỏ vụn thủy tinh vào cốc, khá thật đấy.”

Chẳng trách chưa đến tìm tôi, hóa ra là ngay cả nói cũng không nói được, tôi hỏi Triệu Gia: “Tàn phế không?”

Triệu Gia cảm thấy tôi quá hiểm độc: “Mày có thể nghĩ ra cái gì tốt hay không, cũng chưa nuốt xuống, đầu lưỡi dính vài vết cắt thôi. Ở bệnh viện này đấy, hay là mày đi xem cậu ấy một chút.”

Thật sự là biết chọn thời gian và địa điểm, ngay tại trên lầu.

Tôi đang suy nghĩ có muốn lên lầu gặp Vu Thần An hay không thì Triệu Gia lại chuyển tới tin tức: “Mày đừng nhúc nhích, tao sẽ bảo cậu ấy xuống dưới.”

“F*ck, mày liên hệ với cậu ta khi nào vậy?” Tôi hỏi Triệu Gia.

“Tao biết người đại diện của cậu ấy.” Triệu Gia nói, “Một cú điện thoại quá dễ ấy mà. Thôi đừng nói nữa, tao đã nói với cậu ấy mày bệnh nặng đến té xỉu, mau giả vờ yếu ớt đi.”

Tôi: “…..”

Quả nhiên thấy Vu Thần An chạy từ trên lầu xuống, tôi đeo khẩu trang vào, giả bộ ho khan hai tiếng.

Vu Thần An liền cứ vậy đi qua trước mặt tôi, cũng chưa từng liếc tôi một cái.

Chết tiệt, lẽ nào thật sự không thể ôm chút mong đợi từ cậu ta sao? Tôi không thể làm gì khác hơn là tháo khẩu trang xuống, mà Vu Thần An đã đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm người, tôi chỉ có thể đợi cậu ta đi được một vòng rồi quay lại và ‘bất ngờ’ nhìn thấy tôi.

Có người vỗ bả vai tôi, tôi mở to hai mắt: “Sao cậu lại ở đây?”

Y tá nói: “Tôi không ở đây thì ở đâu? Anh đã đo nhiệt độ chưa?”

cười ẻ :))))))

Tôi chỉ có thể lấy cái cặp nhiệt độ ra đưa cho y tá, và Vu Thần An, người đã trở lại, yên lặng đứng phía sau nhìn tôi lên cơn điên.

Cậu ta bị thương ở đầu lưỡi, khó mà nói được, chỉ có thể làm một số cử chỉ nhỏ nhàm chán. Chẳng hạn như sờ sờ trán tôi xem có phải đã bị ‘đốt’ thành thằng ngốc rồi hay không, hoặc là đưa tôi tờ giấy. Thời gian đứng đợi rất dài, mà bác sĩ khám bệnh lại thật nhanh chóng, rất nhanh đã kê đơn thuốc bảo tôi đi lấy.

Cậu ta chỉ đi theo tôi, thỉnh thoảng lo lắng mà liếc mắt nhìn tôi, có vẻ thật sự lo rằng tôi sẽ té xỉu trên mặt đất như lời Triệu Gia nói, nếu vậy thì hơi gay go rồi, dù sao thì muốn Vu Thần An nâng tôi lên cũng quá khó khăn.

Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu ta, thí dụ như hỏi cậu ta một chút: “Có nhớ tôi không?”

Nhưng lại không biết làm thế nào, đột nhiên tôi thấy không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi thích chơi game, rất thích coi nhiều chuyện như game, thế nhưng dường như những game này kém thú vị hơn nhiều so với bản thân Vu Thần An.

Nếu như vấn đề với Vu Thần An được coi như một game, vậy qua cửa liền thật sự dễ dàng. Mấy bạn trai cũ của tôi không ngu ngốc như vậy, bọn họ đều thông minh quá mức, biết rất rõ có thể nhận được gì và không chiếm được gì từ tôi. Mà tên ngốc này lại muốn lừa tôi, mặc dù đã nhanh chóng rút lui, nhưng chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.

Vu Thần An đi theo tôi ra đến cửa, nhìn thấy xe của tôi thì cậu ta mới phát giác có gì đó không đúng, muốn quay lại, tôi giữ chặt cậu ta: “Cậu vẫn còn để đồ trong nhà tôi.”

Giúp Vu Thần An tìm cớ, cậu ta cũng thở phào một hơi, do dự một chút rồi lên xe. Chiếc xe chạy về hướng nhà tôi, tôi hắt hơi một cái.

Vu Thần An lên tiếng, âm thanh có chút mơ hồ: “Anh không hỏi tại sao tôi rời đi sao?”

Cái xe chết tiệt phía trước chiếu đèn rọi thẳng vào mắt tôi, suýt nữa tôi đã nổi cơn thịnh nộ ngay trên đường, ngữ khí không tốt lắm: “Làm gì có nhiều ‘tại sao’ như vậy, nếu ngày nào tôi cũng đuổi theo người ta hỏi ‘tại sao’ thì đã sớm phát điên rồi.”

Dường như cậu ta cảm nhận được sự tức giận khó hiểu của tôi, không nói tiếng nào.

Trái lại tôi cảm thấy hơi hổ thẹn, tôi vốn biết cậu ta phải đi, thậm chí còn là tôi nói bóng gió giựt dây. Cậu ta đến rồi đi, cũng chẳng làm gì với tôi, bất kể là kế tài hay kế sắc, cái gì cũng chưa hoàn thành được, cậu ta đúng thật là nỗi sỉ nhục của giới lừa đảo.

Bởi vậy, tôi thay đổi thái độ, cố gắng ôn nhu chút: “Giống như tôi không biết cậu muốn đến vì cái gì, nhưng cậu cũng còn chưa đến.”

“Tại sao vậy chứ?” Tôi nói.

Vu Thần An có vẻ khổ sở, cậu ta nói: “Bởi vì ấu trĩ, bởi vì đã xem quá nhiều phim ảnh truyện tranh.”

Hiếm khi thấy cậu ta có loại giác ngộ này.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi lại hỏi vấn đề mà Vu Thần An không thể trả lời.

“Bây giờ đi lấy đồ tôi đã bỏ quên.” Vu Thần An bắt đầu lảng tránh.

Vu Thần An lên lầu, lúc tôi đóng cửa lại, đột nhiên nhớ ra cái từ đã xuất hiện với tần số lớn trong cuộc sống của mình: Vượt quá giới hạn.*

*thật ra cái từ này ở QT còn có nghĩa là ‘quá trớn/trật hướng/trật bánh xe/đi quá’ , nhưng mà mình cũng không biết nên để thế nào, đành dịch là ‘vượt quá giới hạn’. Các bạn thấy từ nào hợp lí hơn thì góp ý nha.

Tôi từng rất không thích cụm từ này, bất kể là nó phát sinh trên người bố mẹ tôi hay chính tôi cũng đều rất phiền, nó có nghĩa là mối quan hệ rối loạn bất chính* và những hứa hẹn bị phản bội hết lần này đến lần khác. Thế nhưng bây giờ ngẫm lại, nghĩa đen của nó vốn là ‘thoát khỏi quỹ đạo bình thường’.

*a.k.a nɠɵạı ŧìиɧ, lăng nhăng…

Vậy thì sao? Nếu không bị phá hủy và người cũng không chết…thì đoàn tàu bị trật bánh sẽ chạy đến tận nơi nào? Nếu tôi lao ra khỏi quỹ đạo, cứ như vậy mà đυ.ng phải Vu Thần An, tôi cũng chẳng biết mình sẽ hối hận hay không.

Một cuộc sống bình thường, tôi đã trải qua đủ lâu rồi. Cũng đã nếm đủ thất bại. Tôi muốn làm người bình thường, thế nhưng không ai vừa ý tôi. Bố tôi nói tôi vô tâm, bạn trai cũ nói tôi bạc tình, hỏi bọn họ rốt cuộc thì tôi đã làm điều gì thiếu đạo đức, bọn họ cũng không nói nên lời, ngược lại sỉ vả tôi trước, ngay cả đứa bạn thân Triệu Gia cũng đồng ý với quan điểm của bọn họ, tôi thật sự rất muốn đổ đống rượu đã pha giúp nó vào đầu nó.

“Là đồ gì nhỉ?” Vu Thần An hỏi, “Ở đâu vậy?”

“Lừa cậu thôi.” Tôi nói, “Đừng làm như thể cậu không biết.”

Cậu ta nói: “Anh nói dối mà còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy.”

“Vậy…” Tôi đi tới, “Quên mất lấy tôi đi?”

Tôi chưa từng nói mấy lời ve vãn như vậy với Vu Thần An, quả nhiên cậu ta ngây người, sau đó muốn chạy.

“Cậu muốn tự mình nói với tôi,” Tôi nói ở phía sau, “Hay là để tôi tự điều tra?”

Vu Thần An dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ mâu thuẫn và mối rối rắm của cậu ta rất sâu, cho nên ném tới một đáp án mơ hồ không rõ ràng, một câu vô nghĩa: “Tôi phát hiện anh là người tốt. Tôi không nên như vậy.”

“Rồi sao?” Tôi hỏi lại.

“Có thể làm bạn không?” Vu Thần An nói, “Tôi muốn làm bạn với anh.”

Tôi không khỏi bắt đầu tự hỏi cuộc đời tôi đã thất bại đến mức nào rồi, ngày đầu tiên gặp phải thì là người “Tôi muốn thuê phòng với anh”, bây giờ biến thành người “Có thể làm bạn hay không”.

“Thật ra tôi cũng không có gì để lừa cả.” tôi nói, “Muốn lên giường cũng có thể lên, muốn gạt tình cảm cũng có thể thử xem, nếu là muốn thông qua tôi lừa lấy tài sản của bố tôi, tôi cũng có thể giới thiệu giúp cậu một chút, tôi rất tình nguyện.”

Nhắc tới bố tôi, dường như Vu Thần An có hơi dao động, muốn nói tiếp mà khóe miệng lại chảy ra máu, tôi liền đi tìm cho cậu ta miếng bông.

“Chú có khỏe không?” Đã như vậy rồi, Vu Thần An còn vừa cắn miếng bông vừa nói chuyện.

Tôi đang cố gắng hết sức để đoán mục đích của Vu Thần An: “Không sao hết, hút thuốc uống rượu bảo vệ sức khỏe, huyết áp cao mỡ máu cao và đường huyết cao. Cậu thật sự quan tâm bố tôi nhỉ, cậu đúng là muốn thông qua tôi đi tìm bố tôi. Mà thôi, tuy rằng lúc trước nói bố tôi không thích đàn ông, nhưng nếu cậu muốn thử chút, tôi cũng sẽ không phản đối, chứng kiến kỳ quan thứ tám của thế giới một chút.”

Dường như nói đùa như này đã đi hơi xa, mặt Vu Thần An vốn đã tái nhợt lại càng không còn huyết sắc.

“Nếu cậu đã làm sai chuyện,” tôi rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc, “Mà không muốn nói, vậy có thể muộn một chút rồi nói cho tôi sau.”

Vu Thần An nói tôi là người tốt, tôi liền thật sự là người tốt, đương nhiên phải tốt đến cùng, chứ không phải cứ buông tha cậu ta như vậy.

Vị trí vết thương của Vu Thần An thật sự không tốt lắm, cậu ta không tiếp tục nói nữa, chỉ “Ừa” một tiếng.

Tôi nói: “Vận khí của cậu là loại gì đây, chỉ là một vai phụ nhỏ trong bộ phim mà ai cũng không coi trọng, vậy mà cũng đáng để ra tay độc ác, không biết còn tưởng cậu nhận được vai nam chính gì to lớn lắm.”

Hôm qua Tống Tranh còn nói với tôi, buổi casting của bộ phim đã kết thúc và cũng sắp bắt đầu quay, hỏi tôi có muốn đi dự buổi lễ khai máy không. Mấy ngày nay tên đó đang bị mắng chửi, bởi vì lấy tư cách là người trở về từ ABC và từng học về điện ảnh ở Mỹ, Tống Tranh phát ngôn bừa bãi rằng kịch bản thật đúng là được ‘sản xuất theo công nghệ dây chuyền’, chọc tức nhóm biên kịch, họ cảm thấy hắn đã sỉ nhục tâm huyết của người sáng tác, đại khái thì tên đó muốn tôi ra mặt để chia sẻ chút ‘hỏa lực’.

Tôi vốn đã đồng ý rồi, bởi vì nghĩ có thể đến nhìn Vu Thần An, bây giờ thấy bộ dạng này của Vu Thần An lại có chút hối hận, cũng chẳng biết vai diễn của cậu ta có đổi người không: “Vậy hiện tại ngay cả lời thoại cậu cũng không thể nói lưu loát, đạo diễn vẫn cần cậu?”

Vu Thần An nói: “Ông ấy nói sau này sẽ sắp xếp vai diễn của tôi.”

Đúng là không ngờ, ngày đó mắng dữ như vậy, nhưng thật ra vẫn cho Vu Thần An mặt mũi.

“Công ty tìm cho tôi một giáo viên dạy diễn xuất.” Vu Thần An nói, “Còn cả người đại diện.”

Tôi đã nghe qua tên người đại diện, tôi nghĩ người bạn này của Triệu Gia cũng là theo phong cách nhà giàu mới nổi, dù sao thì cứ vung tiền khắp nơi để đào người là được rồi. Chính là mắt nhìn không tốt lắm, tuyển cái tên ngốc như Vu Thần An, còn tuyển một số người khó ưa nữa, như này có thể phất lên được sao?

Thôi, còn không bằng lo cho cái công ty điện ảnh và truyền hình kia của tôi khi nào thì sẽ sụp đổ, hơn nửa năm nay đầu tư vài bộ phim, tất cả đều do Tống Tranh điều hành, nếu không thành công, mẹ nó tôi lập gửi email cả công ty ảnh giường chiếu của tên đó.

——Đùa thôi, sao tôi có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy.

Vả lại cho dù không gửi email thì vẫn có thể tìm thấy ảnh giường chiếu của Tống Tranh trên mạng. Lại thêm mối quan hệ với tôi, xác thực có không ít lời đồn đại tạp nham, luôn nói tên đó dựa vào việc lên giường mới phất lên được, và ngay cả tôi-người không ra mặt, cũng ‘được’ mệnh danh là người chơi hệ quy tắc ngầm hàng đầu. Tôi luôn cảm thấy Tống Tranh đã chọn sai đường, với trình độ này của tên đó, hẳn là nên đi con đường của giới gay nổi tiếng trên Weibo mới đúng.

Lời này tôi cũng đã gửi cho Tống Tranh, Tống Tranh bất chấp xu hướng tính dục của mình mà gửi cho tôi bốn chữ: wcnm*.

*cái này trong tiếng trung là viết tắt của ‘ 我操你妈’, nghĩa là ‘F*ck your mother’ đó :)))

Ý của anh là mặc dù Tống Tranh là gay nhưng lại chửi ‘f*ck your mother*

Tôi thật sự chưa từng thấy cấp dưới nào thiếu tôn trọng sếp như vậy.



Editor: Dù Hoắc Cẩm Đường có làm gì đi nữa thì việc Tống Tranh 4P chính là lỗi của gã, và mặc dù 2 tên này là người yêu cũ của nhau nhưng tui lại thấy giống Tom và Jerry hơn :))))
« Chương TrướcChương Tiếp »