Chương 2: Tấm ván quan tài

"Thừa dịp bà ta không ở đây, đào tẩu mới là chuyện quan trọng nhất..." Hồ Ma âm thầm nhắc nhở mình, ý thức được vấn đề cần gấp nhất hiện nay.

Xác định xung quanh không có người, hắn chịu đựng cơn đau nhức, nâng tay phải lên, nắm lấy móc sắt xuyên qua vai trái của mình.

Dùng sức từng chút một, muốn rút cái móc sắt ra khỏi cơ thể của mình.

Đau đớn kịch liệt đánh thẳng vào đại não, ngay cả đầu cũng đau nhứt giật giật, cái móc sắt này đã cùng da thịt sinh trưởng lại với nhau.

Nhưng Hồ Ma cắn răng, từng chút từng chút thử nghiệm.

...

"Kẹt kẹt..."

Trong lúc đau đớn đang dần tăng lên, thì bỗng nhiên một trận gió thổi tới làm cho cửa phòng mở ra, tia sáng bên ngoài soi vào làm cho bóng tối ở trong phòng xua tan đi mấy phần.

"Quái bà bà trở về rồi?"

Trong lòng của Hồ Ma giật mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy có một nam nhân trung niên vừa thấp vừa gầy đang đi tới.

Ánh nắng ở phía sau chiếu vào, làm mặt của hắn hoàn toàn mơ hồ.

"Có người ngoài?"Hồ Ma thấy người tới, trong lòng nhất thời vui mừng.

Mấy ngày này hắn ở đây cũng chỉ thấy lão bà quỷ dị, còn có một tiểu nha đầu buộc tóc bằng sợi dây màu hồng.

Bây giờ là lần đầu hắn nhìn thấy một người khác ngoài hai người kia, ý chí cầu cứu trong lòng lập tức tăng lên.

Nhưng không kịp mở miệng, thì lại bỗng nhiên nghĩ tới:

Nếu người này là đồng bọn của lão bà kia, lúc này mình lại cầu cứu, vậy không phải sẽ nhận lấy tra tấn càng tàn khốc hơn hay sao? Huống hồ, coi như mình không mở miệng cầu cứu, người này cũng nên nhìn thấy hai cái móc sắt ở trên hai vai của mình.

Nếu như hắn là người ngoài, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy kỳ quái?

Trong lúc Hồ Ma nhìn chằm chằm người này, muốn từ phản ứng của y nhìn xem mình có nên cầu cứu hay không thì thấy người này đối với tình trạng của mình, căn bản làm như không thấy, động tác cứng nhắc xoay người, giống như đang nhìn chung quanh một vòng, có chút đờ đẫn hỏi: "Bà bà đâu?"

"..."

"Hỏng bét, nhìn bộ dạng này là người quen của lão bà bà kia..."

Trong lòng của Hồ Ma suy nghĩ, hi vọng cầu cứu không lớn, nhưng có lẽ, có thể thử từ trong miệng của y hỏi chút tin tức?

"Bà bà đi ra ngoài rồi."

Hắn cố gắng để cho mình tỉnh táo, nói: "Ngươi tìm bà bà có chuyện gì?"

Thanh âm ồm ồm của người này vang lên : "Ta tìm bà bà tính sổ sách."

"Tính sổ sách?"

Trong lòng Hồ Ma lại đột nhiên sinh ra hi vọng:

"Người này là cừu gia của bà lão quỷ dị kia sao?"

"Bà bà đi ra ngoài, bình thường ban ngày bà ta thường xuyên đi ra ngoài, tính toán thời gian, thì cũng trở lại nhanh thôi."

Hắn đè ép kích động trong lòng, chậm rãi nói:

"Ngươi..."

"Bà bà sắp quay trở lại, vậy ta phải nắm chắc."

Người đờ đẫn này bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hồ Ma.

Bây giờ hắn đã không còn là đưa lưng về phía ánh nắng ở ngoài cửa, nhưng gương mặt kia lại như cũ thấy không rõ lắm.

Chỉ nghe được thanh âm của hắn the thé nhưng bị đứt đoạn, giống như khí lực không đủ, nói:

"Lúc trước ta đang ở trong rừng rất tốt, nhưng bà bà chợt tìm người tới chặt ta, còn đem ta chia năm xẻ bảy, cho người ta làm thành quan tài, ngươi nói..."

"... Thù này lớn hay không?"

"..."

"?"

Hồ Ma vốn nên hùa theo lời nói của y bất kể y nói gì, nhưng chợt nghe ý tứ trong lời của y không đúng lắm, nhất thời không khỏi bối rối.

"Chỉ cần thêm một hai năm nữa thì ta liền có thể thành đạo."

Người kia nói tiếp, trong thanh âm phảng phất mang theo nghẹn ngào:

"Nhưng bà bà lại nhất định đem tiền đồ của ta chặt mất. Ta nằm chung với tử thi của Thôi lão thái gia, ngửi mùi thối rửa bốc mùi của lão. Cảm giác được giòi bọ tại trong thân thể của lão bò ra, cảm giác được dòng nước thối rửa ở trên người lão chảy qua trên người ta, thẩm thấu vào trong thân thể của ta. Ngươi nói, ta cùng bà bà có tính là huyết hải thâm cừu hay không?"

Hồ Ma nghe vậy thì bỗng nhiên da đầu tê dại một hồi, lảo đảo lui lại mấy bước.

Cho đến lúc này, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, tư thế đi vừa rồi của người này vô cùng kỳ quái.

Đầu gối dường như không co lên, di động cũng là thẳng tắp, giống như tấm ván gỗ trượt trên mặt đất.

Mà theo cảm xúc của y càng ngày càng kích động, từng chút một tới gần mình, Hồ Ma cũng bỗng nhiên thấy hoa mắt, rốt cục hắn cũng thấy rõ ràng mặt của y ở phía dưới áo choàng cùng nón màu đen kia

Dưới cái mũ che mặt kia, căn bản cũng không phải là mặt.

Mà là một tấm gỗ màu đen, vô cùng bẩn. Thậm chí lúc này, Hồ Ma bắt đầu ngửi được mùi hôi thối phát ra từ trên người của y. Tấm ván quan tài.

Nhưng tấm ván quan tài này, bây giờ lại đang hướng về mình mà kích động mắng: "Ta đến tìm bà ta tính sổ."

"Bà ta hủy đạo hạnh của ta, ta liền mang đi cháu của bà ta..."

"..."

Hồ Ma vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng thân thể bị suy yếu, hai chân như nhũn ra. Hắn chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, trơ mắt nhìn tấm ván quan tài, muốn áp vào trên mặt của mình.

Mùi hôi cùng với âm thanh sắc nhọn, từ lỗ tai cùng trong lỗ mũi rót vào đầu của mình, làm cho hắn cơ hồ đã hôn mê.

"Khục!"

Nhưng cũng đúng lúc này, hắn chợt nghe một tiếng ho nhẹ từ phía cửa truyền đến, thanh âm già nua vang lên:

"Có một chút đạo hạnh liền trong rừng lạc đường hại người, phụ nữ có thai cũng không bỏ qua, vốn nghĩ ngươi tu hành không dễ, muốn để ngươi canh giữ thi thể cho Thôi lão thái gia hai mươi năm thì sẽ thả ngươi một con đường sống, vậy mà ngươi không chỉ không lĩnh tình, còn muốn chạy tới hại cháu của ta..."

"Vậy lần này, dứt khoát cầm đi đốt đi!"

"..."

Ngay sau đó, hắn chỉ nghe được một tiếng thét sợ hãi vang lên, trong phòng Âm Phong đại tác, có thể cảm thấy cuồng phong xẹt qua mình mặt.

Đợi cho hắn thấy rõ cảnh vật trước mắt, liền thấy một tấm ván quan tài nằm trơ trọi trên mặt đất.

Một cô bé cột hai bím tóc ngồi xổm ở trên tấm ván quan tài, đang nhìn mình cười.

Mà vị bà bà âm lệ kia, thì dáng vẻ lưng còng, trầm mặc đứng cạnh cửa.