Chương 3

" Sao thế? Anh ta chán ngắt lắm sao?." Lập Như Ý hỏi.

" Đúng vậy, anh ra rất cục súc." Cô đáp.

Lập Như Ý cũng hiểu tính cô. Ngoài những hồn ma lang thang như Như Ý, con người thì Lý Tiểu Lộ không tiếp xúc đến nhiều.

" Em đó, vẫn nên cẩn trọng. Anh ta phát hiện lại khổ." Lập Như Ý bảo.

Vì cả hai như bạn tốt của nhau nên là chuyện của cô Lập Như Ý cũng biết rõ.

Thật ra ở thành phố này, những hồn ma, những thứ kì dị đều biết đến Lý Tiểu Lộ. Vì cô là người duy nhất có thể nhìn thấy bọn họ.

Bọn họ rất cô đơn, nhưng giữa chốn đông người, cô gái nhỏ này còn cô đơn họ, lạnh lẽo hơn họ.

Đưa đồng hồ đeo tay lên xem, nhận ra cũng sắp đến giờ vào học. Cô ăn vội bánh mì rồi chào tạm biệt Lập Như Ý.

" Em đi đây học cái, chiều em về nói cho chị nghe cái này." Nói xong, cô đứng dậy vội chạy đi.

Đợi Lý Tiểu Lộ đi khuất, Lập Như Ý phớt tay một cái, Đường Nguyên Bát đang ẩn mình liền hiện nguyên hình.

" Anh đi theo con bé làm gì?." Lập Như Ý nhìn ra Đường Nguyên Bát ẩn thân.

Anh ta…rõ không đứng lâu dưới ban ngày khi hiện rõ mình ra.

Đường Nguyên Bát nhanh chóng biến mất, né tránh Lập Như Ý.

" Này…" Lập Như Ý muốn chặn lại cũng không kịp, cô tức giận đến dặm chân mạnh, làm gió lớn thổi đến.

Lý Tiểu Lộ đang chạy đến trường, thấy gió mạnh hơn chút, lại có một cảm giác lạ.

" Chắc không phải chị Ý làm đâu." Cô lẩm bẩm một mình rồi đến trường, đi trễ không phải nguyên tắc của cô.



Một ngày dài kết thúc, cuối cùng cũng tan học, hoàng hôn cũng dần xuất hiện.

Cô đến bờ sông tìm Lập Như Ý, trên tay cũng đang cầm bữa tối của mình.

Cô thường ăn thức ăn nhanh qua bữa cho có lệ, chính vì thế cũng đi bệnh viện vài lần.

Haha, dù sao cũng đâu có con người nào quan tâm cô đâu.

" Tiểu Lộ." Lập Như Ý đứng sau cô, xuất hiện thình lình bảo.

" Có người theo em." Lập Như Ý nhanh chóng bay đến, sát mặt cô nhìn cô.

" Sao em không nói với chị?." Lập Như Ý bảo. Trước giờ ở đây chưa tiếp xúc Lý Tiểu Lộ mờ ám vậy, cô không tin Tiểu Lộ không nhận ra.

" Em…em định nói với chị sau khi tan học mà." Lý Tiểu Lộ đáp.

Nghe vậy, Lập Như Ý cũng bay ra xa một chút.

" Em nói đi." Lập Như Ý bỗng dưng nghiêm túc hỏi chuyện, người đàn ông đó…cô có cảm giác anh ta chẳng vừa.

" Anh ta tên là Đường Nguyên Bát, đi theo em lúc em đang tổ chức hôn lễ với Bắc Băng Phàm lúc ở lễ đường."" Lý Tiểu Lộ ngồi xuống, cô bình thản bảo.

" Anh ta bảo em nên rời xa Bắc Băng Phàm, vì người đàn ông em kết hôn là kẻ gϊếŧ người không chớp mắt." Cô nói thêm.

Lập Như Ý im lặng lắng nghe.

" Em bán tin bán nghi, cuối cùng bảo anh ta đêm nay hãy đến gặp em, đưa bằng chứng ra chứng minh."

" Tiểu Lộ." Lập Như Ý lúc này lên tiếng.

" Em hãy cẩn thận." Lập Như Ý bảo. Cô có cảm giác không lành.

" Nếu những linh hồn khác làm gì em, chị sẽ bảo vệ em cho dù có bị hồn siêu phách tán." Lập Như Ý vỗ ngực bảo.

Cái ấm áp Lý Tiểu Lộ nhận được từ Như Ý là đây. Tuy một kẻ là ma, một kẻ là người, kẻ âm kẻ dương nhưng đều đồng lòng, đều có tình cảm.

" Cảm ơn chị." Lý Tiểu Lộ mỉm cười bảo.

Phải chi…chị vẫn còn sống nhỉ Như Ý?



Cô trở về nhà sau khi trời đã tối đen như mực. Vừa về đến,cô đã thấy Bắc Băng Phàm ngồi đó.

" Cô đi đâu vậy? Tôi đến trường tìm cô thì cô đã về lâu rồi mà." Bắc Băng Phàm anh lên tiếng hỏi.

" Tôi đi đâu kệ tôi." Cô thản nhiên đáp.

" Cô không định về Lý gia à?." Anh hỏi.

Cô tiến đến cầu thang, đáp:" Dù sao bọn họ cũng đâu xem tôi là con gái họ nên mới gả cho anh, về làm gì để tổ phí thời gian?."

Nói xong, cô tiến lên phòng.

Ngã mình xuống giường, cô mở mắt nhìn trần nhà.

" Đường Nguyên Bát, anh xuất hiện đi."

Từ khi bước vào phòng cô đã cảm nhận được âm khí rất nặng trong căn phòng này rồi.

Về đêm năng lực cô rất mạnh, không những thấy còn có thể cảm nhận đuọc âm khí của họ ra sao.

Đường Nguyên Bát lúc này xuất hiện.

" Cô biết tôi ở đây cho dù tôi ẩn thân né?." Đường Nguyên Bát bay đến trước mặt cô, hỏi.

Cô ngồi bật dậy, nhìn anh ta:" Ban đêm năng lực và đôi mắt này mạnh hơn ban ngày."

" Có phải sáng nay anh theo tôi?."

Lập Như Ý nói những lời đó, chắc chắn lúc sáng anh ta đi theo cô, ban ngày điều khiển năng lực này cô không có nên không cảm giác được.

Đường Nguyên Bát không đáp.

" Anh không nói cũng được. Vậy anh nói rõ đi, chuyện Bắc Băng Phàm là sao?."