Chương 15

Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lộ định đến trường thì nhận được điện thoại của quản gia ở Lý gia báo rằng anh trai mình bị tai nạn.

Lúc nhận tin, cô có chút bất ngờ, sau đó không nói gì cúp máy, vẫn đến trường bình thường.

Bắc Băng Phàm đến công ty thì nhận được tin, báo cho Lý Tiểu Lộ thì cô lại đáp:" Tôi biết lúc sáng rồi."

Bắc Băng Phàm hơi đơ. Không ngờ cô lạnh nhạt đến cả anh trai mình bị tai nạn.

Cũng không trách cô được, vì nhà họ Lý lúc nào cũng chỉ có Lý Tử Trạch, trong lòng không sinh ra nỗi hận là chuyện quá lạ rồi.

Nhưng mà, anh nhìn ra hôm qua Lý Tử Trạch rất yêu thương em gái mình, chỉ là không nói ra.

Không được, phải đưa cô đến bệnh viện thăm anh trai mình.



Trưa, Lý Tử Trạch sau khi tỉnh dậy, anh nhận ra mình ở phòng bệnh, cả người bị thương cũng rất nặng. Nhưng nhớ ra gì đó, Lý Tử Trạch bật dậy.

" Đau…" Anh đưa tay vịnh lấy tường, anh phải đi tìm Tiểu Lộ, phải đi tìm Tiểu Lộ.

" Ôi trời Lý tổng, anh đi đâu vậy?."

Nữ y tá nhìn thấy anh ra khỏi phòng bệnh liền hốt hoảng, chạy đến đỡ lấy anh.

" Con trai, con đi đâu vậy?." Mẹ và ba anh đến xem anh tỉnh chưa thì thấy cảnh tượng này, cả hai đều đau lòng.

" Đi tìm Lý Tiểu Lộ." Anh đáp, nhìn bọn họ.

" Con đi tìm nó làm gì? Nó được báo tin con bị tai nạn còn không đến thăm con, con còn tìm nó làm gì nữa?." Lý phu nhân đi đến đỡ lấy anh.

Lý Tử Trạch nghe có chút buồn, nhưng anh không trách cô. Anh biết cô rất hận gia đình này, không đến cũng phải.

Nhưng mà…

Do vận động mạnh, vết thương của Lý Tử Trạch hở miệng, cuối cùng băng gạc đều thấm đỏ máu.



Lý Tiểu Lộ đứng nhìn Bắc Băng Phàm. Chẳng biết anh làm trò gì, đang học bị hiệu trưởng lôi ra khỏi lớp, rồi bảo phải đi với anh, không anh lại đến làm khó hiệu trưởng ông.

Cuối cùng đành phải đi.

Đến bệnh viện, cô nhìn anh:" Đến đây?."

" Đến thăm anh vợ." Anh bảo.

" Không thăm." Lý Tiểu Lộ xoay người, anh liền nắm lấy tay cô.

" Không thăm cũng phải thăm."

" Anh trai của cô rất thương cô." Bắc Băng Phàm giải thích.

Cô nghe mà cười nhạt:" Chỉ một chút."



Cả hai tiến đến phòng bệnh của Lý Tử Trạch, mở cửa đi vào, cô đã nhìn thấy anh trai mình người đầy vết thương, đang nằm bất động ở đó.

" Em…em đến thăm anh sao?." Lý Tử Trạch nhìn thấy cô mà vui mừng, mặc dù anh cũng đoán được là bị ép đến.

Lần này anh Bắc Băng Phàm này rồi.

" Bị ép đến." Lý Tiểu Lộ lạnh nhạt đáp.

" Cũng không phải mất cái mạng, vẫn sống anh bắt tôi đến đây làm gì?." Cô không vui nhìn Bắc Băng Phàm.

" Tiểu Lộ." Bắc Băng Phàm cố nhắc nhở cô.

Lý Tử Trạch chỉ cười, anh chống tay ngồi dậy.

" Nếu con bé không vui cứ đưa con bé đi đi, đến là được."

Chỉ cần thấy cô vẫn bình an, anh an tâm rồi.

Lý Tiểu Lộ đưa mắt nhìn anh trai mình, cô bỗng trợn to mắt.

Cô ả…!!

" Bắc Băng Phàm." Cô lên tiếng, nắm lấy tay anh, sau đó tay còn lại chỉ về phía Lý Tử Trạch.

Bắc Băng Phàm đưa mắt nhìn, cô…cô ả đang đằng sau Lý Tử Trạch.

Cô ả nhìn cả hai, ghé sát lại Lý Tử Trạch, thì thầm vào tai anh:" Lý Tiểu Lộ sẽ chết."

Lý Tử Trạch nghe thấy, anh xoay đầu lại không thấy ai. Có gì đó rất lạnh ở phía sau lưng anh.

Cô ả ngẩn đầu nhìn cả hai, đắc ý sau đó liền biến mất.

Lý Tử Trạch thì ngơ ngác. Giọng nói đó, ngày hôm qua anh cũng nghe thấy.

Lúc lái xe, giọng nói đó cứ vang lên bên tai anh, cuối cùng làm anh lo lắng, định lôi điện thoại gọi cho cô thì không may gây ra tai nạn nên mới như vậy.

" Tiểu Lộ…" Lý Tử Trạch nhìn cô.

" Em…em đang gặp nguy hiểm sao?."

" Có một giọng nói luôn vang bên tai anh bảo rằng em sẽ chết."

Lý Tử Trạch kích động xuống giường, anh đi đến chỗ cô, nắm lấy bả vai cô.

" Em đang gặp chuyện gì? Em nói anh nghe đi?."

" Quả thật…em có thể thấy ma sao?."

Lý Tiểu Lộ tròn xoe mắt nhìn Lý Tử Trạch đang kích động. Ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng, là lo cho cô sao?

Chỉ mới tỉnh dậy đã kích động đến lần này lần khác, Lý Tử Trạch đứng cũng không vững nữa, trước mặt đều là mảng tối đen, cả người ngã xuống sàn nhà.

" Anh…anh hai…"