Chương 1

Từ nhỏ Lý Tiểu Lộ đã biết mình khác các bạn khác. Năm 5 tuổi, đôi mắt cô bỗng trở nên kì lạ, cô có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể thấy.

Lúc đó vẫn còn bé, cô chưa kiểm soát được năng lực của mình. Nhìn thấy những hồn ma, những thứ có thể dọa người khác chết đứng, cô sợ hãi, luôn nói có người theo mình.

Ba mẹ cô cứ nghĩ cô bị vấn đề về thần kinh, bạn bè cả cô giáo cũng khϊếp sợ mình.

Đến năm 10 tuổi, cô dần hiểu. Năng lực này lại khác người, ai chạm vào cô đều có thế thấy những thứ đó, nên dần dần cô cũng né tránh mọi người. Chính vì vậy, gia đình và mọi người xung quanh xem cô là kẻ lập dị.

Còn cô thì không muốn mình dọa người khác, cũng không ai biết mình có năng lực này, đôi mắt âm dương…

Cuối cùng cũng do năng lực này làm cô không có bạn bè, người thân cũng xa lánh. Ba mẹ cũng không muốn nhìn lấy cô một cái, đều dồn tình yêu thương sang cho anh trai mình.

Lý Tiểu Lộ chỉ cười nhạt, bây giờ cô chỉ mới 20 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, ba mẹ đã nhanh chóng muốn gả khuất đứa con kì lạ này ra khỏi nhà.

Nhìn người đàn ông được sắp xếp đến xem mắt, cô biết xem mắt cũng là cái lệ cho có, dù sao cũng phải cưới anh ta.

" Tôi hỏi anh một điều." Cô lên tiếng.

" Cô cứ việc." Bắc Băng Phàm ngồi dựa vào ghế, nhìn cô.

Cô gái này rất có khí chất.

" Anh chấp nhận hôn sự này? Cưới tôi, anh sẽ khϊếp sợ tôi như người nhà tôi, anh sẽ hối hận đấy. Anh chắc chắn chưa?." Lý Tiểu Lộ nghiêm túc hỏi. Cô cũng không rảnh thời gian li hôn rồi kết hôn, cô cũng còn thanh xuân, còn muốn chơi đùa chứ tổ phí đâu với cuộc hôn nhân đoán trước không được lâu này.

" Tôi chấp nhận." Bắc Băng Phàm đáp.

" Dù sao cả hai cũng không có quyền từ chối, cô đừng phí thời gian nghĩ cách." Anh bình tĩnh đáp.

" Được thôi. Anh sẽ hối hận khi kết hôn với tôi." Lý Tiểu Lộ bảo xong cầm túi xách rời đi, anh sẽ hối hận.

Khi cưới một cô vợ có năng lực khác người như tôi.



Hôn sự của cả cũng được tổ chức. Sau một ngày dài mệt mỏi cũng đến đêm tân hôn.

Cô ngồi ở giường nhìn anh. Cô biết người đàn ông này cũng không hứng thú với mình đâu.

" Tôi ngủ dưới sàn cho, anh tốt nhất đừng chạm vào tôi." Cô bảo.

" Tôi cũng không có hứng thú với cô." Bắc Băng Phàm lạnh nhạt đáp.

Cô liếc mắt nhìn anh.

Anh…anh ta hiểu sai ý của cô rồi!!

Tốt nhất đừng chạm vào cô, bởi vì trong căn phòng này còn một người nữa.

Cô đứng dậy lấy quần áo ở vali, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, cô lên tiếng:" Ra đây đi."

Hồn của một người đàn ông xuất hiện. Một bên mặt của anh ta đã bị thương, do đã quen nhìn những cảnh này nên cô không sợ hãi, chỉ bình tĩnh hỏi.

" Anh theo tôi từ lễ đường đến giờ làm gì?." Lúc làm hôn lễ, cô đã thấy anh ta đi theo sau Bắc Băng Phàm. Vì đang ở nơi đông người, cô không lên tiếng hỏi.

" Cô…cô tránh xa người đàn ông đó ra."

" Những hồn ma gần đây đều kể về cô, tôi nghe tin cô kết hôn với Bắc Băng Phàm, tôi…tôi định ngăn cản." Anh ta bảo.

" Anh ta không phải là người…anh ta rất ác độc."

" Anh ta đã gϊếŧ rất nhiều đứa trẻ, những đứa trẻ đều là nạn nhân thử thuốc cho anh ta."

" Cô hãy trốn đi, anh ta gϊếŧ người không nhắm mắt đâu." Người đàn ông đó bảo.

Lý Tiểu Lộ cau mày, cô nhìn anh ta, cô không hoảng hốt, không bất ngờ, vẫn giữ cho mình bình tĩnh.

Giữa người và ma vẫn có mối quan hệ khó nói. Người đàn ông này biết rõ Bắc Băng Phàm, chắc hẳn đều có nguyên do của nó.

" Tôi việc gì phải tin anh? Anh có gì để làm tôi tin không?." Cô hỏi.

Bên ngoài, Bắc Băng Phàm thấy cô vào trong đã lâu. Sợ xảy ra chuyện, anh đi đến cạnh cửa, định gõ cửa gọi cô thì nghe tiếng cô.

Anh áp tai vào nghe.

" Anh cho tôi bằng chừng đi."

" Nếu đúng là sự thật, tôi sẽ rời khỏi Bắc Băng Phàm và giúp anh."

Bắc Băng Phàm cau mày, cô…cô đang nói chuyện với ai?

Còn nhắc đến anh?

" Cô ta đang nói chuyện với ai chứ?."