Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh Cận, tối nay tôi tự đặt khách sạn, hay là anh sắp xếp cho tôi?"

Tư Dã kiểm tra trên app, huyện Tháp không nổi tiếng như Kashgar, vẫn có phòng.

Cận Trọng Sơn đứng dậy thu dọn bàn ăn, nhìn anh, "Phải xem cậu."

Tư Dã để điện thoại xuống, "Tôi nghe anh."

Anh không phải là người không có chủ kiến, chính là bởi vì quá có chủ kiến nên mới rước tới nhiều thù hận trong cái vòng tròn luẩn quẩn đó.

Hai ngày nay đi theo Cận Trọng Sơn "nằm chơi", mặc dù người đàn ông này có rất nhiều điều bí ẩn, nhưng luôn chọn cho anh giải pháp tốt nhất, anh "nằm" rất vui vẻ.

Cận Trọng Sơn "Ừ" một tiếng, khom lưng bưng nồi.

Tư Dã bỗng nhiên cảm thấy mình cũng nên biểu hiện gì đó, "Anh Cận, để tôi đi."

Cận Trọng Sơn lại nhìn anh, mang theo một tia dò xét.

"......"

Có chuyện gì vậy? Nghĩ tôi không thể sao?

Cận Trọng Sơn thản nhiên nói: " Cậu không được đâu."

Tư Dã cho là mình được chứ, đoạt lấy tai nồi, bưng lên, thế mà không nhấc lên được!

Cận Trọng Sơn đứng bên cạnh quan sát, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lông mày giãn ra, như thể đang xem kịch.

Điều này đã kí©h thí©ɧ Tư Dã.

Anh dùng sức, cuối cùng cũng bưng được cái nồi lên.

Nhưng không biết làm bằng chất liệu gì mà nặng chết đi được.

Nếu đã bưng lên, đặt về cũng không ổn lắm, Tư Dã cam chịu số phận đi tới cửa, quay đầu lại: "Anh Cận, bưng đi đâu?"

Cận Trọng Sơn hếch cằm về phía ngôi nhà gỗ sáng đèn bên phải.

Lúc này, Khố Nhĩ Ban nhìn thấy, chạy tới đón.

Tư Dã vội vàng né tránh, "Không cần không cần!"

Khố Nhĩ Ban nói tiếng Trung không tốt, nhưng đơn giản có thể hiểu được, vội vàng nói một loạt tiếng Tajik với Cận Trọng Sơn.

Tư Dã đoán rằng người cha này đang đổ lỗi cho con trai mình vì đã bắt khách làm việc.

Dọn dẹp thỏa đáng, Tư Dã đi theo Cận Trọng Sơn đến con phố đối diện.

Huyện Tháp hoàng hôn rất muộn, trời tối cũng chậm.

Tư Dã hít thở làn gió trong vắt của cao nguyên, nhìn lên bầu trời lung linh, sâu thẳm như ngọc bích.

Những đám mây vảy cá trôi qua, tô điểm bầu trời bằng những gợn sóng.

Thực sự như biển trên trời.

Tư Dã nhìn đến xuất thần, Cận Trọng Sơn nghiêng người, "Đi theo tôi."

"Ồ, đến đây!"

Nơi họ bước vào là một khách sạn ba tầng, môi trường tự nhiên không tốt bằng thành phố nơi Tư Dã sống, nhưng coi như có thể thông qua.

Hệ thống nhận phòng ở quầy lễ tân hình như có vấn đề, vài hàng khách đang lo lắng chờ đợi.

Cận Trọng Sơn lên trước hỏi, nói là do mạng lag.

Tư Dã hơi khó xử.

Trước khi trời tối, anh muốn nhanh chóng nhận phòng, ra ngoài đi dạo, mua nước và đồ ăn nhẹ.

Cận Trọng Sơn đưa tay: "Đưa chứng minh thư cho tôi."

"Hả?"

"Cậu đi qua kiểm tra an ninh đi, sau đó quét mặt, tôi ở đây chờ. Cậu quay lại tìm tôi để lấy thẻ phòng.”

Tư Dã không ngại đưa chứng minh thư cho Cận Trọng Sơn.

Nhưng ý của Cận Trọng Sơn là tối nay anh ấy cũng sẽ ở khách sạn này?

“Anh… không ở nhà mình à?”

"Đây là nhà tôi."

"..."

Là thiếu gia! Làm phiền rồi!

Tư Dã đi dọc ngược theo con đường mà xe cộ chạy đến.

Đèn đường giống như những người bảo vệ thầm lặng, ánh sáng dịu dàng là sự bảo vệ mà chúng cung cấp cho người đi bộ.

Đây là nơi biên cương, rất gần biên giới quốc gia.

Trong nhận thức trước đây của Tư Dã, biên cương ít nhiều có nghĩa là hoang dã, nguy hiểm.

Nhưng giờ phút này, với ánh đèn mờ nhạt sau lưng và ngọn núi phủ tuyết trắng xóa trước mặt, anh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Đi về phía trước, sắp ra khỏi huyện thành ánh đèn càng yếu ớt.

Cửa sổ của những ngôi nhà gỗ nhìn thấy khi đến đây tối om, và những người chăn gia súc sống bên trong có lẽ đã ngủ say.

Một người đàn ông trung niên lái xe máy.

Khi ông đến gần, Tư Dã thấy ông ta nhìn mình.

Chiếc xe máy dừng lại và Tư Dã không đi nữa.

Người đàn ông hỏi một cách lấp lửng rằng anh có phải là du khách không, có phải muốn tới tham gia hôn lễ trong thôn.

Tư Dã lắc đầu.

Có hơi khó hiểu khi người đàn ông đề cập đến đám cưới.

Người đàn ông cười thật thà, nói rằng một số khách đến huyện Tháp là để tham dự đám cưới của người Tajik, ông đã gặp vài người đi bộ đến thôn ban đêm.

Tư Dã lập tức hứng thú, thầm nghĩ phải quay lại hỏi Cận Trọng Sơn mới được.

Người đàn ông trông có vẻ lo lắng, bảo Tư Dã đừng đi xa hơn nữa.

Tư Dã hỏi: "Có phải vì ra khỏi huyện sẽ gặp nguy hiểm đúng không?"

Người đàn ông cười ha ha.

Nói chỉ là lo anh không tìm được đường về, ban đêm lại ít người, nếu lạc thật thì không tìm được người đón.

Cuối cùng người đàn ông còn mời Tư Dã ngồi xe máy, thuận tiện quay về trung tâm huyện.

Tư Dã khéo léo từ chối.

Trước khi rời đi, người đàn ông tự hào nói rằng người Tajik là một dân tộc tốt bụng, và ở huyện Tháp, anh không phải lo sẽ gặp phải những người xấu xa nguy hiểm.

Tư Dã chân thành đáp lại chân thành, "Cảm ơn"

Khi trở về khách sạn, Tư Dã mang theo một thùng nước khoáng lớn và hai chai Wusu"đoạt mạng".Rạng Sáng Chiều Hôm - Chương 7Rượu Wushu

Khi qua cửa kiểm tra an ninh, anh lục tung tất cả các túi nhưng không tìm thấy chứng minh thư và thẻ phòng.

Anh sững người, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Nếu mất thẻ phòng có thể cấp lại, nhưng ở Tân Cương, việc mất thẻ căn cước thì gần như rất khó xuất hành.

Rốt cuộc nó bị mất ở đâu?

Anh ôm đầu cố gắng nhớ lại.

Anh bị mất trên đường đi dạo à? Hay là khi mua nước?

Nghĩ vậy, anh vội vã ra khỏi khách sạn vội chạy về phía cửa hàng.

Nhân viên bán hàng nói họ không nhặt được chứng minh thư.

Anh đành phải tìm đường cũ, bước đi quá vội vàng, l*иg ngực anh dần cảm thấy khó chịu.

Đây là triệu chứng của say độ cao.

Anh tự nhủ mình phải bình tĩnh nghiêm túc nhìn phiến đá trên mặt đất.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

[CậnTrọng Sơn: Còn chưa về à? ]

Tư Dã trực tiếp bấm gọi qua.

"Anh Thận, tôi bị mất chứng minh thư và thẻ phòng rồi."

Trong điện thoại di động truyền đến sự im lặng..

Sao Cận Trọng Sơn lại im lặng vậy chứ?

Cứ như vậy một lát không nhìn thấy hắn là anh đã làm mất luôn cả chứng minh thư.

Tư Dã cũng cảm thấy mình vô dụng, nhưng việc cấp bách là tìm chứng minh thư.

"Anh Cận, không thì anh giúp tôi với được không?"

"Chứng minh thư và thẻ phòng của cậu đều ở chỗ tôi, tôi bảo cậu quay lại tìm tôi lấy, quên rồi hả?"

"......"

Tư Dã chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, tay trái ôm lấy đầu gối.

Sự ngột ngạt mãnh liệt bao vây anh.

Sao anh... Lại đột nhiên bị bệnh?

Lần trước là thẻ biên phòng, lần này là chứng minh thư và thẻ phòng. Trí nhớ có thù gì với anh sao?

Trong tâm tình cực kỳ chán nản, Tư Dã cũng không biết Cận Trọng Sơn có thể nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của mình.

"Ở đâu?" Cận Trọng Sơn hỏi.

Tư Dã cố gắng hết sức để giọng điệu mình trông có vẻ thoải mái.

"Tôi vừa mới ra ngoài tìm, về ngay đây. Anh Cận, anh ở phòng nào? ”

"Ở đâu?" Cận Trọng Sơn lặp lại nói.

Thanh âm này vừa mạnh vừa trầm, thậm chí còn mang theo một tia sốt ruột đối với việc Tư Dã không chịu trả lời thành thật.

Tư Dã đành phải báo tọa độ.

Cận Trọng Sơn lạnh lùng nói: "Chờ."

Tư Dã không di chuyển dù chỉ là nửa bước.

Cũng không phải bị Cận Trọng Sơn dọa sợ, chỉ là không vui.

Bởi vì bệnh của mình, bởi vì lại gây thêm rắc rối cho Cận Trọng Sơn.

Hôm nay vốn rất vui vẻ, được nhìn phong cảnh tráng lệ như thế, ăn đủ dư vị tủy bò Tây Tạng cả đời.

Hạnh phúc đến nỗi anh quên mất mình là một bệnh nhân.

Cuối cùng lại bị "lãng quên", đòn đánh trả bất ngờ.

Gió hơi lớn, anh không thoải mái, tóc bị thổi loạn cũng không phát hiện.

Cận Trọng Sơn đi xe máy đến, đèn pha chiếu lên người Tư Dã, thứ đầu tiên hắn thấy là mái tóc vàng rối bời.

Cổ Lệ Ba Y nuôi rất nhiều mèo đi lạc, nhưng hắn chỉ xoa đầu vài con.

Mèo thích sạch sẽ và chải chuốt.

...... Người này không để ý như mèo.

Xe máy dừng lại, Tư Dã ngẩng đầu nhìn Cận Trọng Sơn.

Chân anh tê cứng.

Cận Trọng Sơn vốn định giục người lên xe, nhưng trong khoảnh khắc họ nhìn nhau, lời nói đột ngột dừng lại trên môi hắn.

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt của Tư Dã màu hổ phách, giống như trà thuốc cao nguyên với đá lạnh.

Làn da rất trắng, giống như đồ sứ cao cấp đựng trà.

Nước trà như tràn ra ngoài.

Cậu ấy rất buồn.

Cận Trọng Sơn nghĩ.

Mèo hoang của Cổ Lệ Ba Y mỗi ngày đều vô ưu vô lự, nhưng một vài trong số chúng trở nên trầm cảm vô cớ.

Hắn nói với Cổ Lệ Ba Y.

Cổ Lệ Ba Y gọi Khố Nhĩ Ban tới, nhưng không nhìn ra con nào không vui.

Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.

Hắn xoa đầu con mèo hoang buồn bã.

Ban đầu chúng quay lưng lại với hắn, và chẳng bao lâu chúng sẽ lại lật bụng lại và nheo mắt với hắn.

Cận Trọng Sơn tháo găng tay nửa ngón dùng để đi xe ra, vuốt ve mái tóc vàng lộn xộn của Tư Dã.

Tư Dã hé miệng, có chút không kịp phản ứng.

"Lên xe." Cận Trọng Sơn nói.

Tư Dã đến phòng của Cận Trọng Sơn lấy thẻ phòng và chứng minh thư, không ngờ Cận Trọng Sơn lại ở một căn phòng dành cho khách, giống như gian phòng trọ ở Kashgar, rất ít đồ dùng cá nhân.

"Bình thường anh cũng sống ở đây à?"

"Chỗ nào cũng ở."

Tư Dã không hiểu.

Sống ở bất cứ đâu, ở đâu cũng có thể sống, nhưng đâu cũng không phải là nhà sao?

Từ Kashgar đến Tashkurgan, Cận Trọng Sơn có thể sống ở bất cứ đâu mà hắn cảm thấy thoải mái với hoàn cảnh, không cần quá nhiều hành lý, không cần lo lắng, có thể đến và đi bất cứ lúc nào.

Là ý này sao?

Tư Dã trở về phòng mình, bị Cận Trọng Sơn gọi lại, lần nữa dặn dò đêm nay không nên tắm rửa, còn đưa bình giữ nhiệt của mình tới.

Tư Dã ôm bình giữ nhiệt, nói ra sự thật, "Anh Cận, tôi không mắc chứng hay quên."

Cận Trọng Sơn thản nhiên gật đầu, "Ừm."

Tư Dã nằm trên chiếc giường sạch sẽ trong khách sạn, trằn trọc không ngủ được.

Bàn tay Cận Trọng Sơn dường như còn dừng lại trên tóc anh.

Anh biết ơn vì mình đã không hành động quá rõ ràng vào thời điểm đó.

Trên thực tế, anh đang ở trong trạng thái cực kỳ tiêu cực, bởi vì quên giấy tờ tùy thân đã nên chỉ trích chính mình không hoàn hảo.

Khi còn ở Thành Đô, anh thường làm như vậy.

Thuốc vô dụng, lời khuyên của bác sĩ cũng có sự hạn chế.

Mỗi lần rơi vào những cảm xúc như vậy, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể từng bước leo ra khỏi vũng lầy.

Nhưng khoảnh khắc đèn xe Cận Trọng Sơn chiếu vào con ngươi anh, tay Cận Trọng Sơn đặt trên đầu anh lúc đó.

Anh chợt cảm thấy một luồng ánh sáng dịu dàng và hào phóng nâng mình lên.

Bùn hôi thối bị ánh sáng cuốn trôi ngay lập tức.

Lần đầu tiên, anh không phải đấu tranh một mình trong tuyệt vọng.

Ai đó có thể kéo anh lên.

Tư Dã để lại một ngọn đèn nhỏ, cuộn mình lại, qua thật lâu mới mơ mơ màng màng ngủ.

Ngủ không yên.

Như thể cảm thấy nguy cơ bị xua tan, những cơn ác mộng đã trói buộc anh trong nửa năm qua bắt đầu quay trở lại.

Nhắc nhở anh rằng ác ý không biến mất dễ dàng như thế.

Không ai có thể cứu anh.

Trong nhà kho cao, những tia sáng chiếu vào từ vài ô cửa sổ nhỏ ở trên cùng.

Nhà kho sáng tối đan xen.

Những thiết kế mà Tư Dã tự hào được khoác lên mình hàng loạt người mẫu thiếu sức sống.

Tất cả họ đều có cùng một khuôn mặt.

Thực tế có thể nhìn thấy cả kết cấu da.

Những bộ quần áo kia đã bị cắt nát, máu tươi ngưng đọng thành màu đen.

Những người mẫu đó nhìn anh, ảm đạm, điên cuồng.

Có một "người mẫu" di chuyển.

Đó là một người đàn ông mắc bệnh nan y đang mặc những tác phẩm sáng tạo cao cấp nhất của mình.

Tất nhiên, tác phẩm này cũng đầy máu đen.

"Người mẫu" có đôi má hóp và đang bị bệnh tật hành hạ sắp chết.

Ông ta đến với anh, kết thúc cuộc đời anh bằng một nụ cười dưới những tiếng la hét và van xin thấu tim.

Anh đã ở một ngày đêm trong nhà kho này với những người mẫu đứng và xác chết.

Anh suýt chết trong nhà kho.

Tư Dã tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi lạnh, thảm trạng trong mơ không thể xua đi được.

Nhìn đồng hồ, hóa ra anh mới ngủ có một tiếng. Không thể ngủ được nữa.

Tư Dã bật toàn bộ đèn lên, mở rèm cửa, đồng tử anh đột nhiên sáng lên.

Trên màn trời đen đầy những viên ngọc quý, dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời, thấy rõ cả Bắc đẩu thất tinh.

Lúc thay quần áo, Tư Dã đầu tiên cầm lấy áo xung kích của mình, suy nghĩ một lát, lại đổi thành áo bông của Cận Trọng Sơn, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Huyện Tháp đã ngủ say, chỉ có đèn đường vẫn còn sáng.

Đút hai tay vào túi áo khoác bông, Tư Dã ngồi bên cạnh luống hoa bên ngoài khách sạn, đầu óc trống rỗng ngắm nhìn những vì sao.

Không biết xem bao lâu, trên đường truyền đến tiếng xe máy.

Anh nhìn qua, có ba người đàn ông đi ba chiếc xe máy.

Những người chăn gia súc thích đi xe máy, người lớn tuổi vẫn quen cưỡi ngựa, thế hệ trẻ hầu như ai cũng có xe máy.

Cả ba xuống xe máy, Tư Dã nhìn kỹ, một người trong đó thế mà lại là Cận Trọng Sơn.

Lúc chia tay, Cận Trọng Sơn còn bảo anh đi ngủ sớm, ngày mai xuống thôn.

Bản thân Cận Trọng Sơn hơn nửa đêm không ngủ, chạy ra đây làm gì?

Cận Trọng Sơn là tài xế của anh, mạng của anh gắn liền với Cận Trọng Sơn, lái xe mà mệt sẽ hại mình hại người.

Tư Dã đi qua, " Anh Cận."

Cận Trọng Sơn xoay người, chỉ lấy một mảnh lụa dài màu đỏ từ giá xe máy.

Tư Dã hỏi: "Đây là?"

Hai người tajik khác vây quanh, một trong số họ nói tiếng phổ thông không tệ, cười nói: "Đây là lụa đỏ để cầu hôn, cho nhà gái! ”

Tư Dã ngẩn ra, "Cầu hôn?"

"Đúng vậy, anh Cận đã về rồi, vừa hay ngày mai đi cầu hôn!"

_________________

Người Tajik khi cầu hôn sẽ mang theo dê và một dải lụa đỏ. Khi 2 gia đình bàn bạc xong xuôi và cô dâu đồng ý thì chú rể sẽ vào phòng đeo nhẫn cho cô dâu, người đàng trai sẽ choàng lụa đỏ lên đầu cô dâu.

Rạng Sáng Chiều Hôm - Chương 7