Rèm cửa phòng ngủ vẫn chưa hoàn toàn kéo lên, một đường phân giới sáng tối sắc bén cắm nghiêng giữa hai người.
Tư Dã đứng ở một bên sáng ngời, nhìn chăm chú vào Cận Trọng Sơn, lại cảm thấy người đàn ông này giống như một nguồn sáng nhu hòa, trong bóng tối tản ra ánh sáng không thể nhấn chìm được bóng đêm.
"Anh." Giọng Tư Dã có hơi run, "Anh thật sự muốn em cho anh..."
"Ừm." Cận Trọng Sơn mở hai tay ra, "Anh nghe nói nhà thiết kế đều thích tự tay thay quần áo cho người mẫu. ”
Trái tim Tư Dã xúc động, hoặc là những cảm xúc mềm mại khác lấp đầy, khóe môi hơi cong lên, "Anh nghe ai nói? ”
Cận Trọng Sơn nhìn đống quần áo bên cạnh, điện thoại di động của hắn vùi ở trong đó.
Tư Dã biết, hắn muốn mở một đống ứng dụng "thô tục".
Trái tim Tư Dã như bị nắm lấy.
Người đàn ông này sao có thể đáng yêu vậy chứ?
Giống như thần linh nhìn thấu tất cả đau khổ trên thế gian tồi dốc hết sức giúp đỡ.
Con kiến hôi và núi tuyết trong mắt hắn là tồn tại bình đẳng, hắn bay cao, lại phủ phục ở khe núi sâu nhất và con đường hiểm trở nhất.
Hắn không ăn khói lửa nhân gian nhưng lại tải về rất nhiều app mà trong mắt Tư Dã chỉ có những người chơi bời lãng phí thời gian sử dụng.
Xem những chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra trên khắp đất nước, cau có mặt mày trước những nội dung chẳng chút buồn cười.
Ngay cả chuyện nhà thiết kế tự tay thay quần áo cho người mẫu cũng là do hắn xem trên mạng.
Giờ khắc này, nỗi sợ hãi trói chân Tư Dã tựa như biến mất.
Giống như gặp ác mộng không cách nào tỉnh lại, trong nhà có người bật hết đèn rồi ôm lấy anh.
Có thể không quá nhẹ nhàng, nhưng đủ mạnh mẽ để giành lại anh từ nanh vuốt của cơn ác mộng.
Nếu người mẫu là Cận Trọng Sơn, vậy chuyện thay quần áo cho người mẫu còn có gì phải sợ?
"Anh, vậy em bắt đầu nhé?"
"Ừm."
Bộ đồ mùa thu do Tư Dã thiết kế vốn dựa theo kích thước của Cận Trọng Sơn.
Các chi tiết áp dụng yếu tố truyền thống của đồ cưới Tajik, cổ áo bên trong, tay áo khoác, thắt lưng và phụ kiện sử dụng thiết kế xen giữa màu đỏ và trắng.
Chỉnh thể thì là thêu hoa văn màu đỏ sậm, hoa văn thoạt nhìn rất khó nhìn ra là cái gì.
Chỉ có nhìn kỹ, mới có thể nhìn ra là núi tuyết liên miên và đại bàng giương cánh trong tầng mây.
Đường nét của đại bàng đã hòa vào mây núi.
Thiết kế của Tư Dã luôn nổi tiếng với sự táo bạo, không phải tác phẩm nào cũng đáp ứng được thị hiếu của công chúng, đặc biệt là thiết kế này.
Nhưng trong số tất cả các tác phẩm được thiết kế gần đây, Tư Dã thích tác phẩm này nhất, và đây cũng là tác phẩm đầu tiên chuyển từ bản vẽ thành vật thật
Toàn bộ lễ phục được trải trên giường, Tư Dã cầm lấy áo sơ mi đi về phía Cận Trọng Sơn, khi anh hít thở hơi thở Cận Trọng Sơn, tim anh đột nhiên đập nhanh đến mức không thể nào nhanh hơn được nữa.
Cận Trọng Sơn lại chỉ rũ mắt nhìn anh, hai tay hơi dang ra giống như lúc nãy.
TruyenHDNgoài ra, không có bất kỳ động tác nào khác.
Một ma-nơ-canh bằng nhựa dường như không di chuyển.
Tư Dã cởϊ áσ sơ mi ra, khoác lên vai Cận Trọng Sơn.
Chiều cao kém khiến Tư Dã không dễ thao tác, hơn nữa người mẫu này thật sự là quá "hợp tác", không động đậy chút nào.
Sau vài xắn tay thất bại, Tư Dã buồn cười nhìn Cận Trọng Sơn.
"Anh."
"Hả?"
"Nhiều ít cũng xin ngài hoạt động tay."
Cận Trọng Sơn mặt mày toát ra một tia hoang mang, "Không phải em mặc cho anh à?"
Tư Dã nghe ra ý của hắn: Sao lại bắt anh di chuyển?
"Cho dù là mặc quần áo cho ma nơ canh nhựa, tay buông thõng thế này sao mà mặc tay áo vào được."
Cận Trọng Sơn chớp chớp mắt, lông mi dài chớp hai cái, "Vậy ma nơ canh nhựa nên làm như thế nào? ”
Tư Dã trực tiếp lên tay, nâng cánh tay của Cận Trọng Sơn lên, "Cố định khớp xương, thay xong rồi ấn trở về. ”
Cận Trọng Sơn duy trì tư thế này bất động, để Cho Tư Dã mặc áo.
Nhìn cánh tay còn đang cố chống đỡ kia, Tư Dã: "..."
Cận Trọng Sơn nói: "Đau quá. ”
"......"
"Em chưa ấn lại cho người mẫu."
Lúc này, trong suy nghĩ của Tư Dã, Cận Trọng Sơn đã từ một chàng trai lạnh lùng trở nên dễ thương.
Không ai có thể thể hiện sự dễ thương một cách hồn nhiên và tự nhiên như Cận Trọng Sơn.
Tư Dã cầm cánh tay của Cận Trọng Sơn, ấn xuống trước đó ma xui quỷ khiến nâng lên.
Kéo tới bên miệng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Đuôi lông mày của Cận Trọng Sơn lơ đãng nhướng lên.
Khi Tư Dã ngẩng đầu lên, lần đầu tiên Cận Trọng Sơn nhắm mắt không nhìn anh.
Nhưng Tư Dã vẫn không để ý, anh còn căng thẳng hơn Cận Trọng Sơn.
Nụ hôn hoàn toàn bốc đồng, không chút suy nghĩ, chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn rồi.
Anh cũng không dám nhìn Cận Trọng Sơn, chỉ liếc nhanh một cái rồi xoay người cầm lấy quần, giả vờ bình tĩnh.
Thay quần cho ma-nơ-canh bằng nhựa còn rắc rối hơn thay áo.
Nhưng ma nơ canh nhựa Cận Trọng Sơn còn ' không đứng đắn" hơn vừa rồi.
Tư Dã chạm vào chân hắn rồi và hắn nhấc nó lên.
Mặc dù vậy, Tư Dã vẫn đổ mồ hôi.
Lúc đeo thắt lưng, Tư Dã vòng quanh thắt lưng Cận Trọng Sơn, l*иg ngực hai người cơ hồ dán sát vào nhau.
Tư Dã đổ mồ hôi đầm đìa, nghĩ lát nữa phải đi tắm.
Cận Trọng Sơn lại cúi đầu, ngửi ngửi cổ anh.
Tư Dã lập tức xấu hổ.
Anh theo đuổi người ta, tuy rằng đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng Tư Dã ít nhiều vẫn có chút gánh nặng.
Anh muốn Cận Trọng Sơn nhìn thấy mặt tốt nhất của mình.
Thứ khác thì không nói nhưng sạch sẽ là cơ bản nhất.
Bây giờ anh đổ mồ hôi rất nhiều, Cận Trọng Sơn có thể ngửi thấy tất cả..
"Thay xong em đi tắm." Tư Dã đỏ tai nói.
"Đừng tắm"
"Hả?"
Cận Trọng Sơn lại chuyển đề tài, "Đến áo khoác rồi. ”
Mặc áo khoác vô cùng đơn giản, bên ngoài còn đeo thêm sợi xích.
Sợi xích buông xuống trước ngực, có mấy sợi dây quấn lấy nhau.
Khi người tajik kết hôn, cả nam và nữ đều đeo một chiếc nhẫn xoắn với nhau bằng vải đỏ và trắng.
Ngụ ý không rời không bỏ, cùng nhau già đi.
Tư Dã đã áp dụng khái niệm này cho dây chuyền, tích hợp thời trang và hiện đại, và về mặt hình ảnh có cảm giác va chạm giữa hoang dã và văn hoá rock.
"Thành công rồi!"
Tư Dã đánh giá cao kiệt tác của mình sau khi thoát khỏi rắc rối, cảm thấy nó hoàn mỹ không gì sánh bằng.
Nó hít thở gió trên cao nguyên Pamir và rong ruổi trên những ngọn núi của Khách Lạt Côn Lôn.
Trời sinh nó có sự sống.
Và người đã cho nó sự sống đang thể hiện nó bằng cơ thể của mình.
Phòng ngủ không có gương soi toàn thân, cửa hàng tạp hóa bên dưới cũng không có.
Tư Dã khẩn cấp muốn Cận Trọng Sơn nhìn thấy, Cận Trọng Sơn đưa điện thoại di động cho anh, "Em chụp cho anh xem."
Chụp ảnh người mẫu Tư Dã rất chuyên nghiệp, nhưng khi hướng máy ảnh vào Cận Trọng Sơn, mọi kỹ năng dường như không cần thiết.
Bộ lễ phục này hoàn toàn phù hợp với Cận Trọng Sơn, Tư Dã cảm thấy mình không phải đang chụp người mẫu, mà là chụp chú rể của mình.
Hai người ngồi ở mép giường xem ảnh chụp, khi tay Cận Trọng Sơn lướt nhẹ trên màn hình, Tư Dã liếc trộm lông mi và sống mũi của hắn.
Có một hạt bụi nhẹ rơi xuống chóp mũi Cận Trọng Sơn, Tư Dã giơ tay phủi đi.
Cận Trọng Sơn nắm chặt cổ tay anh.
Hai người nhìn nhau một lát, ngầm hiểu du͙© vọиɠ trong mắt đối phương.
Quần áo vừa mặc lại sắp cởi ra.
Tư Dã còn chưa kịp tắm thay quần áo.
Cái bóng cuối cùng đè nặng lên trái tim Tư Dã từ lâu đã biến mất.
Khi anh lại nghĩ đến người mẫu, không còn là những người mẫu nhựa thiếu tay thiếu chân trong nhà kho, cũng không phải Nhϊếp Vân Bình đã ngã dưới chân anh.
Cận Trọng Sơn đang mặc tác phẩm của anh và nhốt anh trong chăn.
Sau đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.
Sau khi giải quyết được nỗi sợ người mẫu, cảm hứng của Tư Dã càng thêm dồi dào.
Quần áo cho "Những đứa trẻ kẹo" đã sẵn sàng - Tư Dã gửi bản thiết kế cho chị Tinh, chị Tinh yêu cầu nhà máy hợp tác của "vùng hoang dã" làm mẫu, trước sau mất hơn nửa tháng mới gửi về cửa hàng tạp hóa.
Tuy rằng không phải hàng hóa nhưng vẫn sử dụng chất liệu vải tốt nhất, chị Tinh tự mình giám sát từng công đoạn, thành phẩm làm cho Tư Dã vô cùng hài lòng.
Chị Tinh cũng rất thích chủ đề kẹo này, hơn nữa còn kết hợp với phong cách dân tộc với quần áo trẻ em, hỏi Tư Dã có muốn mở một thương hiệu quần áo trẻ em dưới "vùng hoang dã" hay không.
Tư Dã suy nghĩ một hồi, nói tạm thời không mở.
Gần tháng 9, trẻ em và giáo viên sẽ bắt đầu đi học.
"Trại hè Anh Cận " hàng năm sắp đóng cửa.
Tư Dã vội vàng thúc giục chị Tinh làm mẫu, ra một nhóm "đồng phục trại hè", là màu xanh mây trắng phổ biến nhất trên cao nguyên Pamir.
Đi kèm còn có "Huy hiệu trại hè", một viên tròn, bên trong là mùa xuân cao nguyên mà Tư Dã chưa từng thấy qua.
Những đứa trẻ mặc đồng phục rất hạnh phúc, có một cậu bé nhảy ngay tại chỗ một điệu múa đại bàng.
Sinh viên đại học người Hán tham gia lớp học mùa hè háo hức muốn thử, rồi nhanh chóng bị cuốn vào.
Tư Dã lúc trước học sai, nhảy thành điệu nhảy của nữ. Sau khi biết được chân tướng thì đỏ mặt.
Lúc này không hề mâu thuẫn chút nào, đi theo âm nhạc xoay vòng.
Trong số tất cả người Hán ở đây, Tư Dã là người nhảy tốt nhất.
Một giáo viên nhỏ nhảy đến mồ hôi đầm đìa, động tác vẫn rất vụng về,
Chán nản, cậu chỉ vào những đứa trẻ Tajik và hỏi: "Anh Dã, anh học từ ai vậy? Sao anh lại nhảy giống chúng thế? ”
Tư Dã cười cười, hất cằm về phía Trọng Sơn, "Anh Cận của các cậu dạy rất tốt."
Thầy giáo nhỏ ngạc nhiên: "Anh Cận chưa bao giờ dạy khiêu vũ!" ”
"À, có thể là do tâm trạng anh ấy ngày ấy rất tốt."
Mùa thu cũng là mùa cao điểm du lịch ở Kashgar, cây cối trên Pamirs chuyển sang màu vàng, du khách đổ xô đến các “hốc cây” check in.
Cận Trọng Sơn lại trở nên rất bận rộn, giống như mỗi ngày đều có đủ loại chuyện tìm được hắn, cửa hàng tạp hóa toàn quyền giao cho Tư Dã xử lý.
Tư Dã khá hài lòng với vai trò của ông chủ nhỏ và phục vụ này.
Sau khi trưng cầu được Trọng Sơn đồng ý, còn đặc biệt bày ra một dãy móc treo quần áo trước cửa hàng, bán quần áo đã may nhiều lần trước đó.
Những bộ quần áo này không giống như của người Duy Ngô Nhĩ hay Tajik thường mặc, nhưng lại pha trộn phong cách dân tộc, rất được giới trẻ ưa chuộng.
Chị Tinh xem video anh bán quần áo, nói đùa: "Dứt khoát mở một 'vùng hoang dã' ở Kashgar đi. ”
Cũng không phải là không thể.
Tư Dã đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Anh sẽ không rời khỏi Cận Trọng Sơn, nếu vì ích kỷ mà nói, anh ấy muốn nhất là đưa Cận Trọng Sơn về Thành Đô.
Nhưng Cận Trọng Sơn dường như rất kháng cự việc rời khỏi Kashgar.
Vậy anh sẽ ở lại cùng Cận Trọng Sơn.
Anh có thể chia một năm thành nhiều phần, dành phần lớn thời gian của mình ở Kashgar.
Dù sao ở chỗ này cũng có thể sáng tạo, thậm chí linh cảm của anh cũng tìm về ở nơi này.
Khi công ty cần anh, chẳng hạn như phát hành sản phẩm mới, chẳng hạn như tham gia triển lãm, chẳng hạn như gặp gỡ các đối tác quan trọng, anh sẽ trở về Thành Đô.
Bây giờ giao thông phát triển, khoảng cách không là gì trước tình yêu.
Đợi qua vài năm, anh muốn kéo Cận Trọng Sơn đến Thành Đô chơi.
Mua sắm trực tuyến làm món ăn ngon thì tính là cái gì, anh muốn dẫn Cận Trọng Sơn nếm thử món ăn chính thức của Thành Đô.
Giọng nói của cậu bé chuyển phát nhanh từ ngoài cửa.
Tư Dã đã rất quen thuộc với tiếng la hét này.
Cận Trọng Sơn luôn lặng lẽ mua đồ trên mạng.
Người dẫn chương trình nói gì tốt thì hắn mua cái đó.
Tư Dã cảm thấy Cận Trọng Sơn ngoan ngoãn bị người ta lừa gạt rất thú vị.
Mỗi lần Cận Trọng Sơn xem livestream, anh đều ở bên cạnh chuyên chú nhìn Cận Trọng Sơn.
Quan sát lâu, anh mới nhận ra Cận Trọng Sơn thật ra cũng không nhiệt tình mua hàng trên mạng cho lắm.
Bất kể là xem livestream hay là lướt video, Cận Trọng Sơn hình như chỉ tò mò về thế giới bên ngoài.
Cuộc sống trên cao nguyên đầy đủ nhưng đơn điệu.
Sự toàn năng của Cận Trọng Sơn có lẽ khiến rất nhiều người được che chở quên mất, hắn cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi mà thôi.