Chương 7
Ellie nhìn quanh phòng ngủ mới của mình, tự hỏi làm thế nào cô có thể biến không gian rộng lớn này trở thành của mình. Mọi thứ trong phòng đều thét lên sự giàu có. Giàu có lâu đời. Cô ngờ rằng chẳng có thứ đồ nội thất nào trong này ít hơn hai trăm năm tuổi. Phòng ngủ của Nữ bá trước trang hoàng hoa mỹ và khoa trương, Ellie cảm thấy nếu bảo đây là nhà thì chẳng khác nào bảo lâu đài Windsor là nhà mình vậy.
Cô cúi xuống chiếc rương đang mở để tìm kiếm những đồ trang trí có thể dùng để căn phòng có vẻ giống như ở nhà và thân thuộc hơn. Những ngón tay cô khép quanh khung ảnh của mẹ mình. Đó chắc chắn là một khởi đầu. Cô đi đến bàn trang điểm và đặt tấm ảnh nhỏ xuống, xoay nó để ánh sáng từ chiếc cửa sổ bên cạnh không làm phai mờ ảnh.
“Mẹ ở đây nhé”, cô nói khẽ. “Mẹ ở đây rất hợp. Chỉ cần đừng chú ý đến tất cả những phụ nữ già khắc khổ đang nhìn chằm chằm vào mẹ từ trên kia thôi.” Ellie nhìn lên những bức tường treo đầy ảnh của các Nữ bá tước trước đây, không ai ra vẻ thân thiện cả.
“Rất nhiều người trong các vị sẽ ra đi vào ngày mai”, cô lẩm bẩm, không hề cảm thấy ngốc nghếch khi nói chuyện với những bức tường. “Nếu như tối nay tôi có thể xoay xở được.”
Ellie quay lại chiếc rương để tìm vật khác có thể mang đến cho căn phòng một chút hơi ấm. Cô đang lục tìm đồ đạc thì nghe thấy một tiếng gõ cửa.
Billington. Hẳn là thế. Chị cô đã nói rằng người hầu không bao giờ gõ cửa.
Cô nuốt nghẹn và nói to, “Vào đi”.
Cánh cửa mở, người chồng chưa được hai mươi tư giờ của cô xuất hiện. Anh ăn mặc cẩu thả, đã bỏ áo khoác và cà vạt từ lâu. Ellie phát hiện ra mình không thể rời mắt khỏi khoảng da trắng lộ ra nhờ chiếc khuy áo sơ mi trắng đầu tiên không cài.
“Buổi tối tốt lành”, anh nói.
Ellie ép mắt mình chuyển lên mặt anh. “Chào anh”. Thấy chưa, nó giống như là lời nói phát ra từ người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự gần gũi của anh. Thật không may, cô cảm thấy anh có thể nhìn xuyên qua giọng nói vui vẻ và nụ cười rạng rỡ của mình.
“Em đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”, anh hỏi.
“Rồi, rất ổn.” Cô thở dài. “À, không ổn lắm, thực ra là thế.”
Anh nhướng mày.
“Căn phòng này rất đáng sợ”, cô giải thích.
“Phòng anh ở ngay bên kia cánh cửa nối. Em được chào đón ở đó.”
Miệng cô trễ xuống. “Cửa nối?”
“Em không biết à?”
“Không, em nghĩ… À, em chưa thực sự nghĩ xem những cánh cửa kia dẫn đến đâu.”
Charles sải bước quanh phòng và bắt đầu mở các cánh cửa. “Phòng tắm, phòng thay đồ, phòng để quần áo.” Anh đi về phía cánh cửa duy nhất nằm ở phía đông của căn phòng và kéo cửa mở. “Và đây là, phòng ngủ của Bá tước.”
Ellie nén lại cơn thôi thúc buột ra một tiếng cười hồi hộp. “Em cho rằng hầu hết các Bá tước và Nữ bá tước thích phòng liền kề.”
“Thực ra”, anh nói, “Rất nhiều người thì không. Các vị tiền nhân của anh đều có tính cách dữ dội. Hầu hết các Bá tước và Nữ bá tước của Billington đều vô cùng khinh bỉ nhau.”
“Chúa tôi”, Ellie nói yếu ớt. “Điều đó có ý nghĩa động viên tích cực làm sao.”
“Và có những người không như thế…” Charles dừng lại để gây ấn tượng và ranh mãnh cười. “Chà, họ say mê nhau cuồng nhiệt đến mức phòng riêng và giường riêng là điều không thể nghĩ đến.”
“Em không nghĩ rằng bất kỳ ai trong bọn họ tìm thấy một niềm hạnh phúc trung bình?”
“Chỉ cha mẹ anh”, anh nhún vai nói. “Mẹ anh thích sơn màu nước, cha anh thích chó săn. Và họ luôn nói với nhau những lời tử tế nếu vô tình gặp lại. Điều chẳng mấy khi xảy ra, tất nhiên.”
“Tất nhiên”, Ellie lặp lại.
“Rõ ràng họ gặp nhau ít nhất một lần”, anh thêm vào. “Sự tồn tại của anh là bằng chứng cho điều đó.”
“Chúa tôi, nhưng nhìn xem chỗ lụa Đa-mát[1] này đã bạc màu đến mức nào rồi này”, cô nói thật to khi tiến về phía trước để chạm vào một chiếc ghế trường kỷ.
[1] Lụa Đa-mát (damask) là loại lụa nổi tiếng thời kỳ Trung cổ, tên bắt nguồn từ thành phố Damascus - một thành phố lớn và náo nhiệt (là một phần của con đường tơ lụa) chuyên sản xuất và trao đổi buôn bán tơ lụa.
Charles cười nhăn nhở trước nỗ lực thay đổi chủ đề lộ liễu của cô.
Ellie tiến về phía trước và nhìn qua ngưỡng cửa đang mở. Phòng của Charles trang trí bớt cầu kỳ và phức tạp hơn, phù hợp với sở thích của cô hơn nhiều. “Phòng anh trang trí rất đẹp”, cô nói.
“Anh đã trang trí lại nhiều năm trước. Anh tin rằng lần cuối cùng căn phòng này được trang hoàng lại là do cụ nội anh. Ông có thẩm mỹ không thể đo được.”
Cô nhìn quanh và nhăn nhó. “Vợ ông ấy cũng thế.”
Charles cười phá lên. “Em cứ tự nhiên trang trí lại theo kiểu em chọn.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên. Đó không phải là việc những người vợ thường làm sao?”
“Em không biết. Em chưa bao giờ làm vợ.”
“Và anh cũng chưa bao giờ có vợ.” Anh với tay ra và nắm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nhạy cảm của cô. “Anh rất mừng vì mình đã có.”
“Anh mừng vì anh đã giữ được gia sản của mình”, cô đáp lại, cảm thấy cần phải giữ một khoảng cách nhất định giữa họ.
Anh thả tay cô ra. “Em nói đúng.”
Ellie hơi ngạc nhiên vì anh thừa nhận điều đó khi đang cố hết sức quyến rũ cô. Vật chất và tính tham lam nói chung không được coi là những chủ đề quyến rũ.
“Tất nhiên anh rất mừng vì có được em nữa”, anh tiếp tục, giọng hơi tự mãn.
Ellie không nói gì, sau đó rốt cuộc cô cũng buột miệng, “Thế này khó chịu kinh khủng”.
Charles sững người. “Cái gì?”, anh thận trọng hỏi.
“Việc này. Em gần như không biết anh. Em không… Chỉ là em không biết làm gì khi có mặt anh.”
Charles có ý tưởng rất hay về việc anh thích cô làm gì, nhưng điều đó yêu cầu cô phải cởi bỏ tất cả quần áo, và bằng cách nào đó anh không nghĩ rằng ý niệm đó hấp dẫn cô. “Em dường như không gặp khó khăn gì khi thể hiện cái tôi thẳng thắn và thú vị hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiền”, anh nói. “Anh thấy điều đó rất mới mẻ.”
“Phải, nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn, và anh muốn…”
“Quyến rũ em?”, anh nói nốt hộ cô.
Cô đỏ mặt. “Anh có phải nói to lên như thế không?”
“Đó khó có thể là một bí mật, Ellie.”
“Em biết, nhưng…”
Anh chạm vào cằm cô. “Chuyện gì xảy ra với cô gái thở ra lửa đã chăm sóc mắt cá chân của anh, làm thâm tím xương sườn anh và chưa lần nào để anh được nói từ cuối cùng rồi?”
“Cô ấy không kết hôn với anh”, Ellie trả đũa. “Cô ấy không thuộc về anh trong mắt của Chúa và nước Anh.”
“Và trong mắt em?”
“Em thuộc về chính mình.”
“Anh thích nghĩ rằng chúng ta thuộc về nhau hơn”, anh mơ màng nói. “Hay là ràng buộc với nhau.”
Ellie nghĩ rằng nói như thế thật hay, nhưng cô vẫn nói, “Điều đó không thay đổi sự thật rằng về mặt pháp lý, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với em.”
“Nhưng anh đã hứa là anh không làm thế, nếu không có sự cho phép của em”. Khi cô không nói gì, anh thêm vào, “Anh nghĩ rằng việc đó sẽ khiến em thoải mái một chút khi ở bên anh. Để cư xử giống mình hơn”.
Ellie cân nhắc điều này. Lời nói của anh có lý, nhưng chúng không tính đến sự thật rằng trái tim cô đập nhanh gấp ba lần mỗi khi anh đưa tay chạm vào cằm hay vuốt tóc cô. Cô có thể phớt lờ được sức hấp dẫn của anh khi họ đang nói chuyện - trò chuyện với anh thích thú đến mức làm cô có cảm giác như là đang nói chuyện với một người bạn cũ. Nhưng họ rơi vào im lặng quá thường xuyên, khi đó cô bắt gặp anh nhìn mình như một con mèo đói, bên trong cô sẽ run rẩy, và…
Cô lắc đầu. Nghĩ về tất cả những điều này chẳng giúp được gì cho mình.
“Có gì không ổn à?”, Charles thắc mắc.
“Không!”. Cô nói, gay gắt hơn dự định. “Không”, cô nói lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn một chút. “Nhưng em thực sự cần sắp xếp đồ đạc, em rất mệt và chắc rằng anh cũng rất mệt”.
“Ý em là gì?”
Cô nắm tay anh và đẩy qua cánh cửa nối vào phòng mình. “Hôm nay là ngày mệt mỏi nhất và em chắc chắn là chúng ta đều cần nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon”,.
“Chúc…”, Charles lẩm bẩm chửi thề. Cô nàng đã đóng sập cửa ngay trước mặt anh.
Anh thậm chí chưa có cơ hội hôn cô. Đâu đó có người đang cười phá lên về chuyện này.
Charles nhìn xuống tay mình và cuộn nó lại thành nắm đấm, nghĩ rằng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều nếu anh có thể tìm được “người” đó và thụi vào mặt hắn.
Sáng hôm sau, theo thói quen, Ellie thức dậy sớm, mặc chiếc váy đẹp nhất, mà cô nghĩ rằng vẫn đôi chút tồi tàn đối với Nữ bá tước của Billington, rồi bắt đầu khám phá ngôi nhà mới.
Charles đã nói cô có thể trang trí lại. Ellie hào hứng với ý nghĩ đó. Cô không thích gì hơn là có được những dự án để vạch ra kế hoạch và những nhiệm vụ cần hoàn thành. Cô không muốn trang hoàng lại toàn bộ ngôi nhà; cô khá thích ý tưởng rằng tòa nhà cổ này phản ánh thẩm mỹ các thế hệ của nhà Wycombe. Nhưng có vài căn phòng tượng trưng cho khiếu thẩm mỹ của thế hệ Wycombe hiện tại thì thật là tuyệt.
Eleanor Wycombe. Cô lẩm bẩm cái tên mới vài lần và quyết định mình có thể quen dần với nó. Còn cái phần Nữ bá tước của Billington có lẽ mất nhiều thời gian hơn.
Cô đi đến tầng dưới cùng và tiến vào đại sảnh, sau đó ngó vào rất nhiều phòng. Cô lỡ bước chân vào thư viện, rồi thốt ra một hơi dài tán thưởng. Những cuốn sách xếp hàng trên những bức tường từ sàn đến trần, những gáy da lấp lánh trong ánh sáng ban mai. Cô có thể sống đến tuổi chín mươi mà vẫn chưa đọc xong hết những cuốn sách này.
Cô bước lại gần hơn để nhìn vài nhan đề. Cuốn thứ nhất cô gặp gọi là Lửa địa ngục Cơ đốc giáo, Ác quỷ, Trái đất và Xá© ŧᏂịŧ. Ellie mỉm cười, quyết định chắc hẳn chồng mình không chịu trách nhiệm cho việc mua cuốn sách đặc biệt này.
Nhìn thấy một cánh cửa mở ở bức tường phía tây thư viện, cô đi đến đó để khám phá. Ngó đầu vào, cô nhận ra mình hẳn đã phát hiện ra phòng làm việc của Charles. Nó gọn gàng và ngăn nắp, ngoại trừ bàn làm việc, sổ sách đang bừa bộn đầy bàn, chứng tỏ anh dùng căn phòng này thường xuyên.
Cảm giác như thể cô đang xâm phạm nơi này, Ellie lùi ra khỏi phòng và đi đến tiền sảnh. Cuối cùng, cô tìm ra phòng ăn gia đình. Helen Pallister đang ở đó, uống trà và trệu trạo nhai một miếng bánh mỳ nướng phết mứt cam. Ellie không thể không nhận ra rằng bánh mỳ đã cháy đen.
“Buổi sáng tốt lành!”, Helen nói và đứng lên. “Em dậy sớm thế. Chị chưa bao giờ có vinh hạnh được dùng bữa sáng cùng người khác trước đây. Trong nhà này chẳng có ai dậy sớm như chị”.
“Ngay cả Judith?”
Câu nói đó khiến Helen phá lên cười. “Judith chỉ dậy sớm vào ngày nó không có bài học. Vào những ngày như ngày hôm nay, cô giáo phải đổ một thùng nước lên đầu nó để lôi nó ra khỏi giường.”
Ellie mỉm cười. “Cô gái thông minh tuyệt đỉnh. Em đã từng cố gắng ngủ qua lúc mặt trời mọc nhưng chưa bao giờ làm được.”
“Chị cũng thế. Claire gọi chị là người man rợ.”
“Chị gái em cũng thế.”
“Charles dậy chưa?”, Helen nói, với lấy một tách trà khác. “Em dùng một tách không?”
“Vâng. Sữa, không đường, cảm ơn chị.” Ellie quan sát Helen rót trà, rồi nói, “Charles vẫn đang ở trên giường”. Cô không chắc anh chồng mới có tiết lộ bản chất thực sự của cuộc hôn nhân này cho chị họ của mình hay không, còn cô chắc chắn không đủ thoải mái để làm thế. Mà cô nghĩ nó cũng không phải việc của mình.
“Em có muốn dùng bánh mỳ nước không?”, Helen hỏi. “Chúng ta có hai loại mứt cam và ba loại mứt khác nữa.”
Ellie nhìn những miếng bánh mỳ đen rải rác trên đĩa của Helen. “Không, nhưng cảm ơn chị.”
Helen giơ miếng bánh mỳ lên và nhìn nó. “Không ngon lắm nhỉ?”
“Chúng ta không thể dạy đầu bếp làm một miếng bánh mỳ nướng đủ tiêu chuẩn hay sao?”
Helen thở dài. “Bà quản gia chuẩn bị bữa sáng. Đầu bếp người Pháp của chúng ra khăng khăng rằng bữa sáng ở dưới tầm quan tâm của ông ấy. Và đối với bà Stubbs, chị e rằng bà ấy quá già và ngoan cố để thay đổi cách làm. Bà ấy khẳng định rằng mình đã nướng bánh mỳ đúng cách.”
“Có lẽ là do lò nướng”, Ellie gợi ý. “Đã có ai kiểm tra nó chưa?”
“Chị không hề biết.”
Cảm thấy một luồng sáng quyết tâm, Ellie đẩy ghế ra sau và đứng lên. “Vậy chúng ta đi và kiểm tra nhé.”
Helen chớp mắt rất nhiều lần trước khi hỏi. “Em muốn kiểm tra lò nướng? Đích thân?”.
“Em nấu nướng cho cha mình suốt”, Ellie giải thích. “Em biết một hai điều về lò nướng và bếp núc.”
Helen đứng lên, nhưng vẻ mặt vẫn ngần ngại. “Em có chắc là mình muốn mạo hiểm vào bếp không? Bà Stubbs sẽ không thích đâu, bà ấy nói rằng ông bà chủ đi xuống nơi làm việc của người hầu là không hợp lệ. Và Monsieur Belmont sẽ nổi cơn tam bành nếu ông ấy nghĩ có người chạm vào bất cứ thứ gì trong bếp của mình.”
Ellie trầm tư nhìn Helen. “Helen, em nghĩ chúng ta phải nhớ rằng đây là bếp của chúng ta, đúng không?”
“Chị không nghĩ Monsieur Belmont sẽ nghĩ theo hướng đó”, Helen trả lời, nhưng vẫn đi theo Ellie qua cánh cửa quay lại đại sảnh. “Ông ấy rất nóng tính. Và bà Stubbs cũng thế.”
Ellie bước thêm vài bước nữa trước khi nhận ra không biết mình sẽ đi đâu. Cô quay sang Helen và nói, “Có lẽ chị nên chỉ đường cho em. Rất khó để đóng vai người bảo thủ viễn chinh khi không biết đường đến vùng đất thánh.”
Helen cười khúc khích và nói. “Đi theo chị”.
Hai người phụ nữ đi theo một mê cung rắc rối bao gồm những lối đi và cầu thang cho đến khi Ellie có thể nghe thấy những âm thanh không thể lẫn vào đâu được của nhà bếp phía bên kia cánh cửa ngay trước mặt. Cô quay sang Helen với một nụ cười.
“Chị biết không, ở nhà em, nhà bếp ở ngay bên cạnh phòng ăn. Cực kỳ thuận tiện, nếu chị hỏi em tại sao.”
“Nhà bếp quá ầm ĩ và nóng bức”, Helen giải thích. “Charles đã làm hết sức để cải thiện hệ thống thông hơi, nhưng nó vẫn rất ngột ngạt. Nó hẳn đã là nơi không thể chịu đựng được khi Wycombe Abbey vừa được xây dựng năm trăm năm về trước. Chị không thể đổ lỗi cho vị Bá tước đầu tiên vì không muốn tiếp đãi khách khứa quá gần bếp”.
“Em nghĩ thế”, Ellie lẩm bẩm, sau đó mở cửa và ngay lập tức nhận ra rằng vị Bá tước đầu tiên đúng là rất thông minh. Nhà bếp của Wycombe Abbey không hề giống với căn phòng nhỏ ấm áp cô đã từng chia sẻ với cha và chị gái mình. Nồi và chảo treo trên trần, những chiếc bàn lớn chiếm khoảng không gian chính giữa phòng, Ellie có thể đếm được không ít hơn bốn cái bếp và ba cái lò, bao gồm một cái lò tổ ong bố trí thành một lò sưởi lớn để hở. Chưa có nhiều hoạt động vào lúc sáng sớm như thế này, Ellie chỉ có thể tự hỏi quang cảnh ở đây sẽ như thế nào trước một bữa dạ tiệc lớn. Náo loạn hoàn toàn, cô tưởng tượng, với mọi cái nồi, chảo và đồ dùng đều được huy động.
Ba phụ nữ đang chuẩn bị thức ăn ở một góc xa. Hai người có vẻ là phụ tá nhà bếp đang rửa và thái thịt. Người phụ nữ khác già hơn và đang đưa đầu vào một trong những cái lò. Ellie cho rằng bà ấy là bà Stubbs.
Helen hắng giọng, hai cô hầu gái quay sang, nhìn họ. Stubbs nhanh chóng đứng lên và đập đầu vào nắp lò. Bà ta thốt ra một tiếng rên đau đớn, lẩm bẩm điều mà Ellie chắc rằng cha cô sẽ phê phán, rồi đứng thẳng lên.
“Buổi sáng tốt lành, bà Stubbs”, Helen nói. “Tôi muốn giới thiệu bà với Nữ bá tước mới.”
Bà Stubbs và hai cô hầu gái nhún gối chào. “Chào cô chủ”, bà ta nói.
“Bà ta cần đắp cái gì đó lạnh vào chỗ sưng đó”, Ellie hoạt bát nói, ở trong đúng môi trường của mình bây giờ cô đã tìm thấy một nhiệm vụ để hoàn thành. Cô bước về phía hai cô hầu gái. “Một trong hai cô có thể tốt bụng chỉ cho tôi chỗ để đá được không?”
Hai cô hầu gái há hốc miệng nhìn cô một lúc và sau đó một trong số họ nói, “Tôi sẽ đi lấy một ít cho cô, thưa cô chủ”.
Ellie quay sang Helen cười hơi lúng túng. “Em không quen có người hầu lấy đồ cho mình.”
Miệng Helen giật giật. “Rõ ràng là không”.
Ellie đi qua phòng đến bên bà Stubbs. “Để tôi xem nào”.
“Không, thật đấy, không sao đâu”, bà quản gia nói nhanh. “Tôi không cần…”
Những ngón tay Ellie đã chạm vào chỗ sưng. Nó không quá lớn, nhưng cô chắc chắn nó hẳn là rất đau. “Tất nhiên là bà cần”, cô nói, cầm một chiếc khăn mỏng, quấn quanh cục đá mà một cô hầu gái đang ngập ngừng đưa về phía cô, rồi ấn nó vào chỗ sưng trên đầu bà quản gia.
Bà Stubbs thốt ra một tiếng rêи ɾỉ và lẩm bẩm, “Nó rất lạnh.”
“Tất nhiên là thế”, Ellie trả lời. “Nó là đá mà”. Cô quay sang Helen với một cái nhìn cường điệu trên mặt, nhưng người chị họ mới của cô đang bịt tay trên miệng và trông như thể đang cố hết sức để không cười phá lên. Ellie mở to mắt và hất cằm về phía trước để thầm lặng kêu gọi sự hợp tác.
Helen gật khẽ, hít hai hơi để chặn tiếng cười, và nói, “Bà Stubbs, phu nhân Billington đến bếp để kiểm tra lò nướng”.
Đầu bà quản gia từ từ quay về phía Ellie. “Xin thứ lỗi cho tôi.”
“Tôi không thể không nhận ra rằng sáng nay bánh mỳ nướng hơi đen”, Ellie nói.
“Đó là vì bà Pallister thích như thế.”
Helen hắng giọng và nói, “Thực ra, bà Stubbs, tôi thích bánh mỳ ít cháy ở một bên hơn”.
“Sao cô không nói gì?”
“Tôi nói rồi. Bà nói rằng cho dù bà nướng trong bao lâu thì kết quả vẫn thế.”
“Tôi chỉ có thể kết luận rằng”, Ellie chen vào, “Lò nướng trục trặc ở đâu đó. Vì tôi có rất nhiều kinh nghiệm với bếp lò, tôi nghĩ mình sẽ ngó qua nó một chút.”
“Cô ư?”, bà Stubbs hỏi.
“Cô ư?”, cô hầu gái số một (như Ellie đã gọi trong đầu) hỏi.
“Cô ư?”, cô hầu gái số hai (theo mặc định, tất nhiên) hỏi.
Cả ba người đều há hốc mồm rõ mồn một. Ellie nghĩ rằng lý do duy nhất Helen không để miệng mình trễ xuống và nhại lại “Cô ư?” là vì Helen đã làm thế khi ở tầng trên trong phòng ăn dành cho gia đình.
Ellie cau có, chống tay lên hông và nói, “Ngược lại với những quan niệm thông thường, một Nữ bá tước thỉnh thoảng có thể sở hữu một hai tài năng hữu ích. Có lẽ thậm chí còn là một kỹ năng”.
“Chị luôn thấy thêu thùa rất có ích”. Helen nói. Cô nhìn cái nắp lò đen kịt. “Đó là một thú vui khá sạch sẽ”.
Ellie bắn cho Helen một cái nhìn khinh miệt và rít lên. “Chị chẳng giúp đỡ gì cả.”
Helen nhún vai, mỉm cười và nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên để Nữ bá tước kiểm tra lò một chút”.
“Cảm ơn”, Ellie nói, với vẻ mà theo cô nghĩ là rất đường hoàng và kiên nhẫn. Cô quay sang bà Stubbs và hỏi, “Bà dùng lò nào để nướng bánh mỳ?”
“Cái kia”, bà quản gia trả lời, chỉ một ngón tay vào chiếc lò bẩn thỉu nhất. “Những cái kia thuộc về tay người Pháp. Tôi sẽ không chạm vào nó kể cả nếu được cô trả thêm tiền.”
“Chúng được nhập nhẩu từ Pháp”, Helen giải thích.
“Ồ”, Ellie nói, cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ rất lạ lùng. “Chà, tôi chắc rằng chúng không thể so sánh với hàng hóa của chúng ta, những lò nướng Anh bền bỉ.” Cô đi đến chiếc lò, kéo cửa mở, quay lại và gợi ý, “Bà biết không, chúng ta có thể tránh được tất cả những thứ này, chỉ cần sử dụng xiên nướng thôi?”
Bà Stubbs khoanh tay và nói, “Tôi sẽ không bao giờ sử dụng thứ đó. Đừng tin vào chúng”.
Ellie không thể tưởng tượng ra một chiếc xiên nướng thì có thể dính dáng đến cái gì như là không đáng tin cậy, nhưng cô quyết định vấn đề này không đáng để theo đuổi, vì thế cô nhấc váy lên trên mắt cá chân, quỳ xuống, rồi thò đầu vào lò.
Charles đã đi săn lùng cô dâu mới của mình trong nhiều phút, cuộc truy lùng cuối cùng dẫn anh, gần như không thể có thực, đến nhà bếp. Một tay người hầu thề rằng hắn ta nhìn thấy Ellie và Helen tiền về phía đó mười lăm phút trước. Charles không thể tin điều đó, nhưng dù sao anh cũng quyết định điều tra. Ellie không phải là một Nữ bá tước điển hình, vì thế anh cho rằng có thể cô đã nảy ra ý nghĩ phải giới thiệu mình với nhân viên nhà bếp.
Anh không chuẩn bị cho hình ảnh đợi mình ở đó. Người vợ mới của anh đang quỳ bằng tay và đầu gối, cả đầu, không, đúng hơn là nửa người trên nhét vào một chiếc lò mà Charles khá chắc chắn là đã ngự trị ở Wycombe Abbey kể từ trước thời trị vì của Cromwell[2]. Phản ứng đầu tiên của Charles là một nỗi kinh hoàng - hình ảnh những ngọn lửa liếʍ vào mái tóc Ellie phóng qua đầu anh. Nhưng Helen không có vẻ lo lắng, vì thế anh nén lại được cơn thúc giục chạy vào bếp và lôi Ellie ra cho an toàn.
[2] Oliver Cromwell (25/4/1599 - 3/9/1658) là nhà lãnh đạo chính trị và quân sự người Anh, đóng vai trò quan trọng trong việc thành lập nền cộng hòa ở Anh và sau đó là Huân tước bảo hộ của Anh, Scotland và Ireland.
Anh lùi lại khỏi ngưỡng cửa một bước để có thể quan sát sự việc mà không bị nhận ra. Ellie đang nói gì đó, nó có vẻ không hề giống như một tiếng rêи ɾỉ, thực ra… Sau đó anh nghe rõ ràng tiếng hét của cô, “Tôi làm được rồi! Tôi làm…”.
Helen, bà Stubbs và hai cô hầu gái nghiêng người lại gần hơn, rõ ràng bị hành động của Ellie thu hút.
“Ghét thật. Chưa được”, Ellie nói nốt, khá gắt gỏng, theo ý kiến của Charles.
“Em chắc chắn mình biết làm gì chứ?”, Helen hỏi.
“Tất nhiên. Việc em cần làm chỉ là dịch chuyển cái giá này. Nó quá cao”. Ellie bắt đầu kéo thứ gì đó rõ ràng không chịu nhúc nhích, vì cô ngã bịch mông xuống đất rất nhiều lần. “Lần cuối cùng cái lò này được lau dọn là lúc nào?”, cô hỏi.
Bà Stubbs giận dỗi. “Chiếc lò đó sạch đúng như một cái lò cần thế”.
Ellie lẩm bẩm thứ gì đó mà Charles không thể nghe, sau đó cô nói, “Đó, tôi làm được rồi”. Cô kéo một chiếc giá cháy đen ra khỏi lò và nhét nó trở lại. “Giờ tất cả việc tôi phải làm là di chuyển cái này ra xa ngọn lửa hơn.”
Lửa? Máu Charles đông cứng. Cô đang chơi với lửa?
“Đó!”. Ellie kéo mình ra khỏi lò và ngã dập mông xuống sàn nhà. “Đã sửa xong rồi”.
Charles quyết định rằng đây là thời điểm tốt để tuyên bố sự hiện diện của mình. “Buổi sáng tốt lành, vợ à”, anh nói, bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh một cách giả dối. Thứ Ellie không thể nhìn thấy là bàn tay anh đang siết chặt với nhau ở sau lưng. Đó là cách duy nhất anh có thể giữ chúng không nắm lấy vai cô và lôi quay lại phòng cho một bài giảng gay gắt về sự an toàn, hay thiếu an toàn của nhà bếp.
“Billington”, Ellie ngạc nhiên thốt lên. “Anh dậy rồi.”
“Rõ là thế.”
Cô loạng choạng đứng lên. “Chắc em trông đáng sợ lắm”.
Charles kéo một chiếc khăn trắng tinh ra. “Em bị dính muội ở đây”, anh lau má trái cô, “Và ở đây”, anh lau má phải, “Và tất nhiên một tí ở đây nữa”. Lần này anh chạm khăn vào mũi cô.
Ellie túm lấy chiếc khăn ra khỏi tay anh, không thích giọng nói rề rà đó. “Việc đó thực sự không cần thiết, thưa ngài”, cô nói. “Em toàn toàn có khả năng lau mặt cho mình.”
“Anh không cho rằng em muốn nói với anh rằng em đang làm gì trong lò nướng. Anh đảm bảo với em rằng ở Wycombe Abbey thực phẩm của chúng ta rất dồi dào mà không cần em hiến mình làm bữa chính.”
Ellie nhìn anh chằm chằm, không thể chắc chắn anh có đang đùa mình hay không. “Em đang sửa lò nướng, thưa ngài.”
“Việc đó có người làm rồi”.
“Rõ ràng là không”, Ellie trả lời, cáu kỉnh bởi giọng điệu của anh. “Nếu không anh sẽ không phải ăn bánh mì nướng cháy đen trong mười năm qua.”
“Cháu thích bánh mỳ nướng cháy”.
Mọi cái đầu đều quay mặt ra cửa, nơi Claire đang đứng, tay chống trên hông. Ellie nghĩ cô gái trông khá giống với một chiến binh, cho dù mới mười bốn tuổi.
“Cháu muốn một chiếc lò như thế”, Claire khẳng định chắc chắn. “Cháu muốn mọi thứ cứ như thế.”
Trái tim Ellie chùng xuống. Người họ hàng mới rõ ràng không thích thú với việc cô xuất hiện trong gia đình này. “Được rồi!”, cô nói, tức khí vung tay lên trời. “Tôi sẽ đổi lại.”
Cô đi được nửa đường quay lại với cái lò thì bàn tay Charles nắm lấy cổ váy và kéo cô giật lại. “Em sẽ không lặp lại việc làm nguy hiểm này nữa”, anh nói. “Cái lò sẽ ở nguyên trạng như thế.”
“Em tưởng anh thích bánh mỳ đen?”
“Anh sẽ điều chỉnh”.
Ellie thực sự muốn phá lên cười vì điều đó, nhưng cô khôn ngoan ngậm chặt miệng lại.
Charles nhìn trừng trừng vào những người còn lại trong bếp. “Tôi muốn nói vài lời riêng với vợ mình.” Khi không ai động đậy, anh gầm lên, “Bây giờ!”.
“Vậy thì có lẽ chúng ta nên đi”, Ellie chen vào. “Sau cùng, bà Stubbs và những cô hầu gái làm ở đây. Chúng ta thì không.”
“Em có vẻ vừa làm một thí dụ minh họa khá chuẩn xác”, anh gầm gừ, đột nhiên nghe có vẻ hờn dỗi hơn là giận dữ.
Ellie há hốc miệng nhìn anh. “Anh đúng là người lạ lùng và đối lập nhất mà em từng gặp.”
“Anh không nhét đầu mình vào lò nướng”, anh đốp lại.
“Chà, em không ăn bánh mỳ nướng cháy đen!”
“À, anh…”, Charles ngẩng phắt đầu lên, như thể đột nhiên nhận ra rằng anh không những đang có một cuộc cãi cọ kỳ quái nhất với vợ mình, mà còn làm thế trước mặt người khác. Anh hắng giọng và nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô. “Anh tin rằng mình muốn chỉ cho em phòng khách màu xanh”, anh nói to.
Ellie đi theo. Thật ra, cô không có nhiều lựa chọn. Anh rời khỏi phòng rất vội vã, vì cổ tay cô đã gắn vào tay anh nên cô phải đi cùng anh. Cô không chắc họ sẽ đi đâu, có lẽ là căn phòng đầu tiên anh thấy đủ riêng tư để mắng nhiếc cô mà không ai nghe thấy.
Phòng khách màu xanh, quả thực như vậy.