Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Khi Charles Wycombe, bá tước Billington bảnh trai và hết thuốc chữa, ngã khỏi cành cây và hạ cánh ngay chân của Ellie, không ai có thể ngờ rằng một cuộc gặp gỡ không may như vậy sẽ dẫn đến một cuộc hô …
Xem Thêm

Chương 10
Charles thức giấc vào sáng hôm sau với một cái đầu đau như búa bổ. Cô vợ mới dường như có khả năng khiến anh cảm thấy choáng váng kinh khủng mà không cần phải uống một giọt cồn nào.

Không phải nghi ngờ gì nữa. Hôn nhân không tốt cho sức khỏe con người ta một chút nào.

Sau khi rửa mặt và mặc đồ xong, anh quyết định rằng mình phải đi tìm Ellie và xem tâm trạng của cô thế nào. Anh không hề có ý tưởng nào về việc sẽ nói gì với cô, nhưng dường như anh phải nói gì đó.

Điều anh muốn nói là, “Lời xin lỗi của em được chấp nhận” nhưng điều đó yêu cầu cô phải thực sự xin lỗi vì cách nói chuyện hư hỏng đêm hôm trước và anh không tin cô sẽ làm thế.

Anh gõ lên cánh cửa nối và đợi trả lời. Khi không nghe thấy gì, anh mở cửa và gọi tên cô. Vẫn không có trả lời, vì thế anh đẩy cánh cửa ra rộng hơn một chút và thò đầu vào.

“Ellie?”, anh liếc nhìn chiếc giường và ngạc nhiên khi thấy nó đã được sắp xếp gọn gàng. Những người hầu vẫn chưa đến dọn dẹp vào sáng hôm nay. Anh có thể chắc chắn về việc đó vì anh đã ra lệnh cho họ để hoa tươi lên bàn trang điểm của vợ mình vào mọi buổi sáng và hoa violet ngày hôm qua vẫn còn ở đó.

Anh lắc đầu, nhận ra rằng vợ mình đã tự thu dọn giường. Anh cho rằng mình không nên ngạc nhiên. Cô là một phụ nữ có năng lực.

Ngoại trừ với lò nướng, tất nhiên.

Charles thong dong xuống cầu thang đi đến phòng ăn sáng, nhưng thay vì thấy vợ mình, anh chỉ nhìn thấy Helen, Claire và Judith.

“Charles!”, Claire thốt lên khi nhìn thấy anh bước qua ngưỡng cửa. Cô bé đứng bật dậy.

“Cô cháu họ mười bốn tuổi yêu quý của tôi cảm thấy như thế nào vào buổi sáng rạng rỡ này thế?”, anh hỏi khi nắm tay cô bé và lịch thiệp hôn lên nó. Các cô gái trẻ thích những cử chỉ lãng mạn vớ vẩn đó, anh yêu thương Claire đủ để nhớ dành những cử chỉ trang trọng như thế với cô bé.

“Cháu thấy rất tốt, cảm ơn”, Claire đáp lại. “Chú ăn sáng với chúng cháu không?”

“Chú nghĩ thế”, Charles lẩm bẩm khi ngồi xuống một chiếc ghế.

“Chúng ta không có”, Claire thêm vào, “bánh mỳ nướng đâu”.

Câu này khiến cô bé nhận được một cái nhìn khiển trách từ Helen, nhưng Charles không thể không bật cười khi anh xiên vào một lát thịt muối.

“Chú cũng có thể hôn tay cháu”, Judith nói.

“Chú thật đáng ghét vì đã quên mất”, Charles nói và đứng lên. Anh nắm tay Judith và đưa lên môi. “Công chúa Judith thân mến, ngàn lần xin lỗi.”

Judith cười khúc khích khi Charles ngồi xuống. “Em tự hỏi vợ em đâu rồi nhỉ?”, anh nói.

“Cháu không nhìn thấy cô ấy”, Claire trả lời.

Helen hắng giọng. “Eleanor và chị đều dậy sớm, chị thấy cô ấy ăn sáng ở đây trước khi Claire và Judith xuống.”

“Cô ấy có ăn bánh mỳ nướng không?”, cô con gái lớn của Helen hỏi.

Charles ho để che giấu một tiếng cười. Thật là, người ta không nên cười vợ mình trước mặt họ hàng. Kể cả khi người ta cực kỳ không vui với cô vợ được nhắc đến.

“Mẹ nhớ là cô ấy ăn bánh quy”, Helen nói gay gắt. “Và mẹ yêu cầu con không gợi lại chuyện đó lần nữa, Claire. Cô họ mới của con rất nhạy cảm về chuyện không may đó.”

“Cô ấy là mợ con. Và đó không phải là chuyện không may. Đó là một đám cháy.”

“Đó là chuyện hôm qua rồi”, Charles chen vào, “Và chú đã quên hẳn nó rồi.”

Claire cau mày và Helen tiếp tục, “Chị chắc rằng Ellie nói cô ấy định tham quan vườn cam. Cô ấy nói rằng mình là một người làm vườn rất giỏi”.

“Vườn cam có chống cháy không?”, Claire hỏi.

Charles bắn cho Claire một cái nhìn nghiêm khắc. “Claire, đủ rồi.”

Claire lại cau mày nhưng im lặng.

Sau đó, khi ba người họ nhìn nhau trong im lặng, một tiếng thét the thé xuyên qua bầu không khí.

“Cháy!”

“Thấy chưa!”, Claire hét lên, giọng đôi chút tự mãn. “Thấy chưa! Cháu đã nói rằng cô ấy sẽ châm lửa vườn cam mà.”

“Một đám cháy nữa?”, Judith hỏi, trông khá vui mừng bởi triển vọng đó. “Ồ, Ellie lúc nào cũng thú vị.”

“Judith”, mẹ cô bé nói bằng giọng mệt mỏi. “Cháy không bao giờ thú vị cả. Và Claire, con biết rất rõ rằng đó chỉ là dì Cordelia. Mẹ chắc chắn rằng không có gì bị cháy cả.”

Như thể chỉ để chứng tỏ luận điểm của Helen, Cordelia chạy ào vào phòng ăn sáng, thốt ra một tiếng hét “Cháy!” khác. Bà lướt qua bàn ăn rồi cửa phòng ăn tối, chạy đến nơi nào đó không biết.

“Thấy chưa”, Helen nói. “Chỉ là Cordelia thôi. Chẳng có cháy gì cả.”

Charles có xu hướng đồng ý với Helen, nhưng sau đám cháy ngày hôm trước, anh thấy mình hơi hồi hộp. Anh lấy khăn ăn lau miệng và đứng lên. “Ờ, em nghĩ mình sẽ đi bộ một chút”, anh ứng khẩu. Anh không muốn những người họ hàng nghĩ rằng anh đi kiểm tra vợ mình.

“Nhưng chú hầu như chưa chạm đến thức ăn”, Claire phản đối.

“Chú không đói lắm”, Charles nói nhanh, thầm tính xem một đám cháy có thể lan nhanh như thế nào trong một vườn cam. “Gặp lại mọi người ở bữa trưa.” Anh quay gót và sải bước, bắt đầu chạy ngay khi ra khỏi tầm nhìn của phòng ăn sáng.

Ellie vỗ vỗ đất quanh một bụi hoa, ngạc nhiên với vườn cam tuyệt đẹp này. Cô đã nghe về những công trình như thế này trước đây, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy. Khí hậu đủ ấm để có thể trồng cây quanh năm, ngay cả cây cam, loại cây mà cô biết là thích khí hậu nhiệt đới hơn. Miệng cô tiết nước bọt khi tay chạm vào lá của một cây cam. Nó sẽ không cho quả cho đến mùa xuân và mùa hè - ôi, nó sẽ rất tuyệt.

Cô có thể quen dần với sự xa hoa, cô quyết định, nếu điều đó có nghĩa rằng cô có thể ăn cam cả mùa hè. Cô đi quanh vườn, xem xét vô số cây trồng. Ellie không thể đợi để đυ.ng tay vào mấy bụi hồng. Cô vốn thích được tất bật với khu vườn của cha mình. Đây phải là lợi ích lớn nhất từ cuộc hôn nhân vội vã của cô - cơ hội được làm vườn suốt năm.

Cô quỳ xuống, cố gắng tìm hiểu hệ thống rễ của một cây, thì nghe thấy tiếng chân rầm rầm dần đến gần. Khi nhìn lên, cô thấy Charles lao vào vườn cam. Hay đúng hơn là, anh lao đến ngưỡng cửa, sau đó cố tình bước chậm lại, như thể không muốn cô biết mình đang chạy.

“Ồ”, cô nói lạnh băng, “Là anh.”

“Em đang đợi ai khác à?”, anh dáo dác ngó xung quanh, rõ ràng đang cố tìm kiếm thứ gì đó.

“Tất nhiên là không. Em chỉ không nghĩ là anh sẽ tìm em.”

“Tại sao em lại nghĩ như thế?”, anh hỏi hờ hững, rõ ràng vẫn đang tìm thứ gì đó.

Ellie nhìn anh chăm chú. “Ngài có trí nhớ ngắn đến thế sao, thưa ngài?” Anh không có vẻ nghe thấy cô, vì thế cô nói to, “Charles!”.

Anh quay phắt đầu lại. “Ừ?”

“Anh đang tìm cái gì thế?”

“Không có gì.”

Đúng lúc đó Cordelia lao vào vườn cam và hét lên. “Cháy! Có cháy, ta nói rồi mà!”

Ellie quan sát bà dì mới chạy ngược lại, sau đó quay sang Charles với vẻ mặt buộc tội. “Anh nghĩ em đốt vườn cam, đúng không?”

“Tất nhiên là không”, anh trả lời.

“Vì tình yêu với...”, Ellie kìm lại trước khi báng bổ Chúa. Thật là, cha cô sẽ nổi điên nếu ông nghe thấy ngôn ngữ của cô đã suy đồi như thế nào trong hai ngày kể từ khi rời khỏi nhà. Hôn nhân có ảnh hưởng xấu đến tính khí của cô, điều đó là chắc chắn.

Charles nhìn xuống đất, đột nhiên cảm thấy khá xấu hổ. Dì Cordelia đã luôn hét “Cháy!” mỗi ngày một lần từ khi anh có thể nhớ. Anh nên có thêm chút lòng tin ở vợ mình. “Em có thích làm vườn không?”, anh lẩm bẩm.

“Có. Em hy vọng anh không phiền nếu em làm việc ở đây.”

“Không hề.”

Họ đứng trong im lặng đúng ba mươi giây. Ellie nhịp nhịp ngón chân. Charles gõ ngón tay vào đùi. Cuối cùng, Ellie tự nhắc bản thân nhớ rằng cô vốn không phải là người nhút nhát và cô nói thẳng ra, “Anh vẫn giận em, phải không?”.

Anh nhìn lên, rõ ràng ngạc nhiên vì cô thốt lên câu hỏi đó. “Đó có thể là một cách miêu tả.”

“Em cũng giận anh.”

“Sự thật đó không thoát khỏi sự chú ý của anh.”

Giọng nói thản nhiên của anh làm cô tức tối. Giống như là anh đang đùa với sự khốn khổ của cô. “Em nói cho anh biết”, cô quát tháo, “Em chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng hôn nhân lại là một hợp đồng lạnh lùng, cứng nhắc mà anh có vẻ như đã lường trước như thế”.

Anh bật cười và khoanh tay. “Có thể là do em chưa bao giờ tưởng tượng ra việc kết hôn với anh.”

“Nếu đó không phải là biểu hiện tự cao tự đại nhất...”

“Và hơn nữa”, anh ngắt lời, “Nếu cuộc hôn nhân của chúng ta ‘lạnh lùng’ như em đã tinh tế chỉ ra, đó là vì em đã chọn không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Cô há hốc miệng trước sự tàn nhẫn của anh. “Ngài, thật đáng khinh bỉ.”

“Không, chỉ là anh muốn em. Vì sao ư, anh cũng chẳng biết vì sao. Nhưng sự thật là thế.”

“Có phải du͙© vọиɠ luôn khiến đàn ông trở nên kinh khủng như thế?”

Anh nhún vai. “Anh không biết. Anh chưa bao giờ gặp nhiều khó khăn với việc dụ một phụ nữ vào giường như thế này trước đây. Anh cũng chưa bao giờ lấy một trong những người đó.”

Ellie há hốc miệng lần nữa. Cô chắc chắn không biết những chi tiết cụ thể của một cuộc hôn nhân điển hình của thiên hạ, nhưng cô khá chắc chắn rằng người chồng sẽ không thảo luận những cuộc yêu đương nhăng nhít của mình với vợ. “Em không phải nghe những câu chuyện kiểu này”, cô nói. “Em đi đây.”

Cô đi được nửa đường đến cửa thì quay ngược lại. “Không”, cô nói, “Em muốn làm vườn. Anh đi đi”.

“Ellie, anh có phải chỉ ra rằng đây là nhà anh không?”

“Bây giờ nơi đây cũng là nhà em. Em muốn làm vườn. Anh thì không. Vì thế, anh đi đi.”

“Eleanor...”

“Em cảm thấy rất khó để trân trọng niềm vui có anh bầu bạn”, cô gầm gừ.

Charles lắc đầu. “Được rồi. Cứ nhúng cả người xuống đất nếu em muốn. Anh có nhiều việc hay ho hơn để làm thay vì đứng đây và tranh cãi với em.”

“Em cũng thế.”

“Được thôi.”

“Được thôi!” Charles hùng hổ bỏ đi.

Ellie nghĩ họ giống như hai đứa trẻ đang cãi nhau, nhưng cô quá tức tối để quan tâm đến điều đó.

Cặp đôi mới cưới cố tránh mặt nhau trong hai ngày và họ có thể tiếp tục hành động lẩn tránh này thậm chí còn lâu hơn nếu không có một thảm họa xảy ra.

Ellie đang ăn sáng thì Helen bước vào phòng ăn sáng nhỏ, mặt nhăn lại với vẻ ghê tởm.

“Có gì không ổn à, Helen?”, Ellie hỏi, cố gắng không nhận ra rằng nhà bếp vẫn chưa phục vụ bánh mỳ nướng.

“Em có biết cái mùi kinh khủng ở khu chái phía nam là gì không? Chị suýt nữa ngất xỉu khi đi qua đó.”

“Em không nhận thấy mùi gì. Em đi xuống bằng cầu thang hông, và...” Trái tim Ellie rớt xuống. Vườn cam. Ôi, làm ơn, không phải vườn cam. Nó ở ngay chái nam. “Ôi trời”, cô lẩm bẩm và đứng bật dậy. Cô chạy qua hành lang, Helen chạy ngay đằng sau. Nếu có chuyện xảy ra trong vườn cam thì cô không biết mình sẽ làm gì. Đó là nơi duy nhất trong cái lăng tẩm bị Chúa từ bỏ này khiến cô có cảm giác như ở nhà.

Khi Ellie đến gần đích đến, một mùi thối rữa kinh khủng tấn công cô. “Ôi, Chúa tôi!”, cô thở hổn hển, “Cái gì thế?”.

“Kinh khủng, đúng không?”, Helen đồng ý.

Ellie bước vào vườn cam và cô thấy điều làm mình muốn bật khóc. Những bụi hồng mà cô đã phải lòng chết rũ, những chiếc lá của chúng trông gần giống như cháy xém. Những cánh hoa rải rác trên đất và những bụi cây bốc mùi hôi thối kinh hoàng nhất. Cô che mũi. “Ai lại làm một việc như thế?” Cô quay lại với Helen và nhắc lại, “Ai?”.

Helen nhìn cô nhìn cô chằm chằm một lúc và rốt cuộc cũng nói, “Ellie, em là người duy nhất thích dành thời gian ở trong vườn cam.”

“Chắc chắn chị không nghĩ em... Chị nghĩ em làm việc này ư?”

“Chị không nghĩ em cố tình làm việc này”, Helen trả lời, trông rất không thoải mái. “Bất kỳ ai cũng có thể thấy em thích làm vườn như thế nào. Có lẽ em đã bỏ thứ gì đó vào đất. Hoặc tưới thứ gì đấy mà không được phép tưới.”

“Em không làm những việc như thế!”, Ellie khẳng định. “Em...”

“Chúa tôi!”, Charles bước vào vườn cam, một tay giữ khăn tay trên mũi và miệng. “Mùi gì thế?”

“Bụi hồng của em!”, Ellie gần như rêи ɾỉ. “Nhìn xem ai đó đã làm gì với nó này.”

Charles chống tay lên hông khi xem xét thiệt hại, sau đó vô tình thở bằng mũi và ho sù sụ. “Chết tiệt, Eleanor, làm sao em có thể gϊếŧ được những bụi hồng này chỉ trong hai ngày. Mẹ anh thường mất ít nhất một năm mới làm được như thế này.”

“Em không liên quan gì đến việc này!”, cô hét lên. “Không hề!”

Claire chọn đúng lúc đó để bước vào. “Vườn cam có cái gì chết à?”, cô bé hỏi.

Mắt Ellie biến thành hai khe hẹp. “Không, nhưng chồng cô sắp bị thế nếu anh ta phát ngôn thêm một từ xúc phạm nữa về cô.”

“Ellie”, Charles nói bằng giọng xoa dịu. “Anh không nghĩ em cố tình làm việc này. Chỉ là...”

“Ááaa!” Cô hét lên, vung cả hai cánh tay lên. “Nếu em nghe câu đó thêm một lần nữa em sẽ hét lên.”

“Cô đang hét lên”, Claire chỉ ra.

Ellie muốn bóp cổ đứa trẻ đó.

“Vài người đơn giản là không giỏi việc làm vườn”, Claire tiếp tục. “Chuyện đó chẳng có gì sai. Cháu cũng rất tệ với cây cối. Cháu sẽ không mơ đến việc dính tay đến bất kỳ cái gì ở đây. Đó là lý do chúng ta thuê người làm vườn.”

Ellie nhìn từ Charles sang Helen sang Claire và ngược lại. Biểu hiện của họ mang vẻ thương hại, như thể họ đã đυ.ng đầu với một sinh vật mà cho dù đáng yêu đến đâu, cũng vẫn là hoàn toàn bất tài.

“Ellie”, Charles nói, “Có lẽ chúng ta nên thảo luận chuyện này”.

Sau hai ngày tỏ thái độ im lìm, sự sẵn lòng thảo luận về thất bại rành rành của cô trong vườn cam đã hất cô qua khỏi ngưỡng chịu đựng. “Em không có gì để thảo luận với anh”, cô nghiến răng. “Bất kỳ ai!” Rồi cô hung hăng lao ra khỏi phòng.

Charles để mặc Ellie ở trong phòng cho đến buổi tối, rồi quyết định rằng tốt hơn mình nên đến và nói chuyện với cô. Anh chưa bao giờ thấy cô tức giận như buổi sáng hôm nay trong vườn cam. Tất nhiên, anh mới chỉ biết cô hơn một tuần, nhưng chắc chắn anh không bao giờ tưởng tượng ra rằng cô gái hăng hái và dũng cảm anh đã kết hôn lại giận dữ đến mức như thế vì bất cứ chuyện gì.

Anh đã có vài ngày để hạ hỏa cơn nóng giận do cuộc cãi cọ cuối cùng của họ. Cô đang thử thách anh, giờ thì anh đã nhận ra. Cô không quen với kiểu cách của xã hội thượng lưu và cô đang trách mắng anh. Cô sẽ bình tĩnh lại khi quen dần với hôn nhân.

Anh gõ khẽ vào cánh cửa nối, sau đó to hơn một chút khi không nghe thấy tiếng trả lời. Cuối cùng, anh nghe thấy âm thanh gì đó có thể là “Vào đi” và anh thò đầu vào bên trong.

Ellie đang ngồi trên giường, quấn một chiếc chăn bông giản dị hẳn đã mang theo từ nhà. Nó là một chiếc chăn trắng với những mũi khâu bằng chỉ xanh - chắc chắn không thể hợp với cái thẩm mỹ xa hoa của những tiền nhân thuộc gia đình anh.

“Anh muốn gì à?”, Ellie hỏi, giọng lạnh tanh.

Charles nhìn cô thật gần. Với cặp mắt đỏ hoe, trông cô rất nhỏ bé và trẻ trung trong chiếc chăn bông to đùng. Cô đang nắm một thứ gì đó trong tay trái.

“Cái gì thế?”, anh hỏi.

Ellie nhìn xuống tay như thể cô đã quên mất mình đang cầm cái gì. “Ồ, cái này. Đây là ảnh của mẹ em.”

“Nó rất đặc biệt với em, phải không?”

Một khoảng im ắng kéo dài, như thể Ellie đang cân nhắc xem mình có muốn chia sẻ những ký ức của gia đình hay không. Cuối cùng cô nói, “Bà làm hai tấm ảnh khi nhận ra mình sắp chết. Một cho em và một cho Victoria. Ý của bà là chúng em sẽ mang nó theo khi kết hôn”.

“Để em sẽ không bao giờ quên bà?”

Ellie đột nhiên quay mặt về phía anh, đôi mắt xanh bộc lộ vẻ ngạc nhiên. “Bà đã nói chính xác như thế. Y như thế.” Cô khịt mũi và lấy tay quệt một cách thiếu trang nhã. “Cứ như là em sẽ quên được bà vậy.”

Cô nhìn lên những bức tường trong phòng. Cô vẫn chưa lấy những bức tranh đáng sợ kia xuống, trông những Nữ bá tước thậm chí còn oai nghiêm hơn bình thường khi so sánh với vẻ dịu dàng của mẹ cô.

“Anh xin lỗi về việc xảy ra trong vườn cam ngày hôm nay”, Charles dịu dàng nói.

“Em cũng xin lỗi”, Ellie nói bằng giọng cay đắng.

Charles cố gắng phớt lờ giọng điệu gay gắt đó khi anh ngồi xuống giường cạnh cô. “Anh biết rằng em thực sự yêu những cái cây đó.”

“Mọi người cũng thế.”

“Ý em là gì?”

“Ý em là có ai đó không muốn nhìn thấy em hạnh phúc. Ai đó cố tình hủy hoại nỗ lực của em nhằm biến Wycombe Abbey thành nhà mình.”

“Ellie, em là Nữ bá tước của Billington. Chỉ sự thật đó thôi cũng đã có nghĩa rằng Wycombe Abbey là nhà của em.”

“Vẫn chưa. Em cần phải đặt dấu ấn của mình lên nó. Em cần làm điều gì đó ít nhất biến một phần của nó thành của em. Em cố gắng giúp đỡ bằng cách chữa cái lò đó.”

Charles thở dài. “Có lẽ chúng ta không nên nhắc đến cái lò đó.”

“Em không đặt cái giá sai”, cô nói, mắt tóe lửa. “Ai đó đã can thiệp vào nỗ lực của em.”

Anh thở ra một hơi dài và đặt tay lên tay cô. “Ellie, không ai nghĩ xấu về em hết. Không phải lỗi của em khi em có đôi chút bất tài với những việc liên quan đến...”

“Bất tài! Bất tài?”, giọng cô cao lên giữa chừng rồi trở thành một tiếng thét. “Em không...” Cô gặp một chút vấn đề ở đây, vì trong lúc vội vàng nhảy ra khỏi giường và chống tay lên hông trong cơn thịnh nộ vì bị xúc phạm, cô quên mất rằng Charles đang ngồi lên mép chăn, và cô ngã nhào xuống giường, rơi xuống mặt sàn bằng mông khá vụng về. Cô loạng choạng đứng lên, trượt chân hai lần, một lần vì váy và một lần vì chăn và cuối cùng nghiến răng nói, “Em không bất tài”.

Charles bất chấp tất cả nỗ lực phải nhạy cảm với cơn giận của cô, không thể giữ miệng mình không run run thành một nụ cười. “Ellie, anh không có ý...”

“Em sẽ cho anh biết rằng em chưa bao giờ là thứ gì khác ngoài tài năng.”

“Tài năng?”

“Em luôn có đầu óc tổ chức tuyệt vời, khả năng xuất sắc...”

“Tài năng?”

“Em không trì hoãn và không trốn việc. Em hoàn thành mọi việc.”

“Đó có phải một từ không?”

“Cái gì là một từ?”, cô lớn tiếng, trông rất giận dữ với anh.

“Tài năng.”

“Tất nhiên là không.”

“Em vừa nói mà”, Charles nói.

“Em không làm những việc như thế.”

“Ellie, anh sợ rằng em...”

“Nếu em nói thế”, cô nói, hơi đỏ mặt, “Thì điều đó hẳn đã chứng tỏ rằng em đã tức giận đến mức nào. Sử dụng những từ vô nghĩa. Hừm, thế này thật không giống em.”

“Ellie, anh biết rằng em là một phụ nữ cực kỳ thông minh.” Anh đợi cô nói gì đó nhưng khi cô không nói, anh thêm vào, “Đó là lý do anh cưới em”.

“Anh cưới em”, cô cấm cảu, “Bởi vì anh cần cứu tài sản của mình và anh nghĩ em sẽ phớt lờ những cuộc tình của anh”.

Anh hơi đỏ mặt. “Đúng là tình thế tài chính bất ổn đã có tác động rất lớn đến việc chúng ta vội vã kết hôn, nhưng anh bảo đảm với em rằng nɠɵạı ŧìиɧ là điều cuối cùng xuất hiện trong đầu khi anh quyết định kết hôn với em.”

Cô thốt ra một tiếng khịt mũi không duyên dáng. “Người ta chỉ cần nhìn vào bản danh sách của anh thì sẽ biết rằng anh đang nói dối.”

“À, ừ”, Charles thận trọng nói, “Bản danh sách bỉ ổi”.

“Nhắc đến thỏa thuận hôn nhân”, Ellie nói, “Anh đã giải quyết vấn đề tài chính của em chưa?”.

“Mới ngày hôm qua, đương nhiên là thế.”

“Anh đã làm rồi?”, cô có vẻ rất ngạc nhiên. “Ừm, nhưng...”

“Nhưng cái gì?”, anh gắt gỏng, tức tối vì cô đã không trông đợi anh giữ lời hứa.

“Không có gì.” Cô dừng lại, và sau đó thêm vào, “Cám ơn anh”.

Charles trả lời bằng cách gật đầu. Sau vài phút im lặng, anh nói, “Ellie, chúng ta thực sự phải thảo luận về cuộc hôn nhân này. Anh không biết em lấy ở đâu ấn tượng không hay về anh, nhưng...”.

“Không phải bây giờ”, cô ngắt lời. “Em quá mệt và em thực sự không thể chịu đựng được việc nghe anh giải thích rằng em biết quá ít về hôn nhân của giới quý tộc như thế nào.”

“Bất kỳ khái niệm nào về hôn nhân của anh đều hình thành trước khi gặp em”, anh giải thích.

“Em đã nói với anh rằng em không tin mình có sức hấp dẫn chết người khiến anh quăng bỏ những ý nghĩ về một cuộc hôn nhân phải như thế nào.”

Charles nhìn cô thật kỹ, nhìn thấy những sợi tóc hung đỏ lộn xộn rơi xuống vai, và quyết định rằng “hấp dẫn” là từ không đủ mạnh để miêu tả cô. Cơ thể anh nhức nhối vì cô, và trái tim anh - chà, anh không có nhiều kinh nghiệm với trái tim, nhưng khá chắc chắn rằng mình đang cảm thấy cái gì đó. “Vậy thì dạy anh đi”, anh nói đơn giản. “Dạy anh xem hôn nhân phải như thế nào.”

Cô nhìn anh trân trối. “Làm sao em biết được. Điều này cũng mới mẻ với em như với anh.”

“Vậy có lẽ em không nên gắt gỏng với anh quá nhanh như thế.”

Một mạch máu gần như bật ra khỏi thái dương trước khi cô nói, “Em biết rằng chồng và vợ nên quan tâm đến nhau đủ nhiều để không cười và ngoảnh mặt đi khi ai đó phạm tội nɠɵạı ŧìиɧ”.

“Thấy chưa? Anh biết rằng em có vài quan điểm vững chắc về hôn nhân mà.” Anh mỉm cười và ngả lưng vào những chiếc gối trên giường. “Và anh không thể diễn tả hết với em mình vui mừng như thế nào khi em không thích thú với việc cắm sừng anh.”

“Em sẽ vui mừng nếu được nghe điều giống như thế từ anh”, cô đốp lại.

Nụ cười mỉm của anh giãn ra thành một nụ cười toe toét. “Ghen tuông không bao giờ tấn công những đôi tai biết điều.”

“Charles...”, giọng cô mang đầy vẻ cảnh giác.

Anh bật cười và nói, “Ellie, anh cam đoan với em rằng ý nghĩ nɠɵạı ŧìиɧ chưa bao giờ lướt qua đầu anh kể từ khi gặp em”.

“Điều đó mới an ủi làm sao”, cô mỉa mai nói. “Anh đã cố gắng giữ đầu óc mình chung thủy trong cả một tuần liền.”

Charles nghĩ đến việc chỉ ra rằng đúng ra đã tám ngày rồi, nhưng quyết định rằng làm như thế thì có vẻ trẻ con. Thay vì thế anh nói, “Vì vậy, đối với anh, vai trò làm vợ của em đã rất rõ ràng”.

“Em xin anh thứ lỗi.”

“Sau cùng, anh không muốn lăng nhăng.”

“Mình không thích chiều hướng của việc này”, cô lẩm bẩm.

“Anh không thích gì hơn là được dành cả đời trong vòng tay em.”

Cô khịt mũi. “Em thậm chí không muốn nghĩ xem anh đã nói như thế bao nhiêu lần rồi, thưa ngài.”

Charles trượt khỏi giường và đứng lên với vẻ uyển chuyển của một con mèo. Anh lợi dụng sự bối rối của cô để cầm lấy một tay cô và đưa lên môi.

“Nếu anh đang cố gắng quyến rũ em”, cô nói thẳng, “Nó sẽ không có tác dụng đâu”.

Anh cười toe toét, nụ cười mang rất nhiều vẻ tinh quái. “Anh không cố gắng quyến rũ em, Eleanor thân yêu. Anh sẽ không bao giờ cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ phi thường như thế. Sau cùng, em cao quý, em ngay thẳng, em cứng rắn.”

Nói theo kiểu đó, Ellie nghĩ rằng mình khá giống một khúc cây. “Ý anh là sao?”, cô nghiến răng.

“Sao ư, rất đơn giản, Ellie à. Anh nghĩ rằng em nên quyến rũ anh!”

Thêm Bình Luận