Quý Nịnh sững sờ khoảng chừng hai giây, bởi vì cô thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay Quý Tuân.
Mà những động tác của Quý Tuân rất thuần thục, giống như đã thực hiện nó rất nhiều lần.
Ngay sau đó, cô ý thức được Quý Tuân muốn lấy cô ra làm lá chắn.
“Không được, em, em không thể kéo chị xuống nước!” Quý Nịnh nóng nảy, nhưng chỉ có thể hạ giọng vì sợ vị trí của hai người bị lộ.
Quý Nịnh hoàn toàn không muốn dính líu đến bất kì tin tức nào về Quý Tuân.
“Đừng nhúc nhích, nếu mặt chị thật sự lộ ra thì không thể giải thích được.”
Quý Tuân mỉm cười, giọng nói từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Quý Nịnh vừa nghe những lời này, cơ thể cứng đờ, quả nhiên ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Nhưng Quý Tuân cách gần như vậy, mắt cô căn bản không biết đặt ở đâu. Còn có tay anh đặt trên eo cô, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp áo, nóng đến lạ thường.
“Quá mức…” Quý Nịnh thấp giọng lẩm bẩm nói.
Ai biết rằng Quý Tuân tai thính, một câu nhỏ như vậy vẫn bị anh nghe thấy.
“Vừa rồi đã quá mức, như này thì sao?”
Quý Tuân bóp vòng eo nhỏ nhắn của cô, sức lực trên tay cũng mạnh hơn vài phần.
Quý Nịnh sợ ngứa, mẫn cảm đến mức tránh sang một bên, nhưng cô không có chỗ trốn, cuối cùng đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị: “Chị có thể giúp em, nhưng...Em có thể bỏ tay ra được không?”
Quý Tuân hơi mỉm cười, cũng không bỏ tay ra, chỉ nói nhỏ, “Có người tới.”
Quý Nịnh ngậm miệng lại, không dám nói tiếp, cô cúi đầu, cố gắng thu mình lại, hạ thấp sự tồn tại của bản thân, nhưng không biết tư thế này nhìn qua trông cô giống như được Quý Tuân ôm trong lòng ngực.
“Quý, Quý Tuân, thật trùng hợp, vừa mới nhìn thấy cậu đi đến phòng chứa đồ bên này, không nghĩ tới thật sự gặp cậu, cậu có khát không? Tớ mua nước khoáng cho câu…Cậu…”
Ban đầu Tân Xảo Na vui mừng, cho rằng có cơ hội ở chung với Quý Tuân, nhưng lúc nhìn thấy trong lòng ngực anh rõ ràng còn ôm lấy một nữa sinh thì đột nhiên sửng sốt.
Tân Xảo Na theo đuổi Quý Tuân không phải ngày một ngày hai, xung quanh có không ít người nhắc nhở cô ta, nói Quý Tuân chỉ là một cái túi da đẹp, nhưng cô ta không nghĩ như vậy, thậm chí còn cãi nhau với mọi người.
Xét cho cùng, chưa có ai nhìn thấy Quý Tuân tiếp xúc với một nữ sinh nào, mặc kệ người thổ lộ với anh mang vẻ quyến rũ hay đơn thuần, đều bị anh khinh thường không thèm nhìn nhiều thêm một cái.
Cô ta thích tính cách này của anh.
Nhưng hiện tại...
Quý Tuân cúi người xuống, nói gì đó với cô gái ở trong lòng, anh không e dè mà thể hiện sự thân mật, nhìn qua cũng không chú ý tới những gì Tân Xảo Na nói ở đằng sau.
Không nghe được cũng không được đáp lại, Quý Tuân rõ ràng không quan tâm.
Tân Xảo Na biết nếu cô ta còn tiếp tục ngu ngốc đứng ở đây, có vẻ sẽ rất dư thừa, rất buồn cười, nhưng cô ta vẫn không nhịn được đem tầm mắt hướng đến người con gái được Quý Tuân ôm vào lòng, nhưng cô ta không nhìn thấy gì cả!
Rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể khiến Quý Tuân cẩn thận như vậy?!
“Quý Tuân, đây, đây là bạn gái cậu?” Tân Xảo Na cố gắng bình tĩnh nói một câu.
Quý Nịnh nghe ra trong giọng nói của đối phương có sự thăm dò.
“Bạn học, đừng quấy rầy chúng tôi.”
Bạn học…
Gặp mặt nhiều như vậy, Quý Tuân thậm chí không nhớ rõ tên cô ta.
Hơn nữa không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng nói một câu.