Chương 75: Em đừng sờ loạn

Hai bên đường đủ các hàng bán rong, bán hồ lô đường, nước trái cây, đồ ăn vặt, trong không khí tràn đầy mùi hương đồ ăn, một đường đám đông chen chúc, bọn họ giống như biến thành hai thứ đồ bé nhỏ không đáng kể.

Quý Nịnh ăn tokoyaki anh xếp hàng rất lâu mới mua được, thỏa mãn mà híp mắt lại.

Đi dạo nửa ngày, Quý Nịnh không mua gì cả, cảm thấy hứng thú cũng chỉ cầm lên sờ thử rồi lại đặt xuống.

Dì Quế Phân mỗi tháng đều cho cô một số tiền tiêu vặt cố định, nhưng Quý Nịnh ngoại trừ đồ cần thiết cho sinh hoạt, thì tiền thừa đều tích cóp lại.

“Tôi mua cho chị, không cần phải tiết kiệm cho tôi.” Quý Tuân chọn cho váy cho cô, “Thử cái này xem?”

“Vừa đắt vừa xấu.” Quý Nịnh nhận xét trái lương tâm.

Quý Tuân đành phải đặt lại lên giá treo, qua một lúc lại nhấc lên một cái khác, “Cái này thì sao?”

“Cũng không đẹp.” Nhìn anh giả vờ làm người giàu có, Quý Nịnh không nhịn được cười.

Cô không muốn em trai tiêu tiền bừa bãi, nhưng cô biết một khi tính anh nóng lên, không thích bị từ chối.

“Quý Tuân, chị đi dạo hơi mệt, chúng ta đi xe buýt về nhà được không?”

Vừa rồi nhìn anh tiêu không ít tiền, lại không cho cô cơ hội giả tiền, Quý Nịnh đã bắt đầu đau lòng cho ví tiền của anh.

Giờ cao điểm cuối tuần, xe buýt đông đúc.

Quý Nịnh lui vào một góc xe, chỉ có một không gian nhỏ, nhưng vẫn có vài người lục đυ.c lên xe.

Xe buýt một lần nữa khởi động, Quý Nịnh loạng choạng không đứng vững va vào người đứng sau.

“Xin lỗi……” Quý Nịnh nói, lại đứng sang một bên.

“Không có việc gì không có việc gì, em gái nhỏ thật lễ phép.”

Người đàn ông kia không tức giận, ánh mắt không chút nào thu liễm mà đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Xe buýt có rất nhiều người, gần như dựa gần nhau.

Khuôn mặt Quý Tuân gợn sóng, cũng đã chú ý tới phía sau cô có một người đàn ông xa lạ vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt tham lam nhìn từng tấc da thịt lõα ɭồ của cô gái.

Anh khẽ quay đầu lại, kéo cô đến trước người: “Đứng ở đây.”

Cả người Quý Nịnh gần như được anh bao phủ, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đường cong quai hàm nhẵn nhụi của Quý Tuân, hơi thở chàng trai gần trong gang tấc, làm đầu óc cô trở nên rối loạn.

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt âm trầm của chàng trai, người đàn ông xa lạ vội vã xuống xe khi đến điểm sau, Quý Nịnh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô ngẩng đầu định hỏi anh có chuyện gì.

Mà tài xế xe vì muốn tránh chiếc xa máy vụt ra đột nhiên phanh gấp. Quý Nịnh không kịp phản ứng, cứ như vậy đập đầu vào ngực Quý Tuân.

Quý Tuân theo bản năng duỗi tay ôm cô vào lòng.

Đột nhiên kéo gần khoảng cách làm Quý Nịnh luống cuống tay chân, cô muốn nhanh chóng đứng thẳng, trong lòng hoảng sợ, cô đưa tay sờ lên người anh.

Quý Tuân đột nhiên nói, “Chị đừng sờ loạn.”

Không khí hơi cứng đờ.

Quý Nịnh tình nguyện trước mặt là một bức tường, cứ đâm vào rồi ngất đi cũng tốt.

Mà không phải giống như bây giờ, cô vô cùng chật vật, còn cảm nhận được Quý Tuấn khắc chế không cười mà hơi run lên.

“Nắm chắc.”

Quý Tuân lại nhường cho cô vị trí bên trong.

Quý Nịnh ngoan ngoãn dịch qua, cô cúi đầu, gương mặt vừa hồng vừa nóng.

Cô siết chặt tay, dường như vẫn cảm nhận được xúc cảm chạm vào cơ ngực cường tráng kia.

Cơ bắp của anh cứng quá……

“Nghĩ cái gì vậy?” Quý Tuân đặt tay chống lên bên cạnh người cô.

“Không, không có.”