Chương 74: Hẹn hò cùng em trai

Cô thật sự có một tật xấu, lúc đi học không thể dậy, nhưng ngược lại cuối tuần lại dậy sớm.

Lúc Quý Nịnh đang đánh răng ở phòng vệ sinh, Quý Tuân liền nghiêng đầu ở cửa nhìn chằm chằm cô, cô tự đánh giá mình ở trong gương, trong lòng nói thầm, trên mặt cô không có gì cả, nhìn cô như vậy làm gì?

“Chị chắc chắn muốn mặc đồng phục vào cuối tuần đi ra ngoài chơi?”

“Không, không thể sao?”

Quý Tuân hừ lạnh một tiếng: “Tùy chị.”

Sau lời nhắc nhở của anh, Quý Nịnh cũng cảm thấy không ổn.

Quý Tuân mặc một bộ đồ giản dị bắt mắt, cô lại mặc đồng phục, chờ chút nữa không bị chú ý cũng khó.

Trước khi ra ngoài, Quý Nịnh lại về phòng thay sang một cái váy, eo thon nhưng không có đường cong, cô đã quen mặc đồng phục nên mặc cái này luôn cảm thấy không được tự nhiên.

“Chị thuộc họ ốc sên sao?” Quý Tuân ở cửa thúc giục.

“Xong rồi, xong rồi.” Quý Nịnh từ từ mở cửa.

Tóc dài của cô buông xuống, tôn lên làn da trắng nõn, không cần trang đểm cũng khiến người ta chói mắt.

Quý Tuân sờ lên tóc cô, “Buộc lên.”

“Nhưng….Buông xuống đẹp hơn.”

“Xấu muốn chết.” Quý Tuân liếc mắt nhìn cô, dường như còn rất ghét bỏ.

Anh dường như không học được cách khen người khác.

Quý Nịnh không thể nói lại anh, đành phải buộc tóc lên.

Thời tiết rất tốt, không giống như ánh mặt trời chói chang hàng ngày, nhưng gió mạnh hơn trong dự kiến.

Quý Nịnh vừa mở cửa, váy đã bay lên, cô luống cuống dùng tay ấn xuống, lại thấy anh cúi người tiến đến tai cô.

“Màu trắng.”

“Em!” Quý Nịnh bị trêu chọc, tai đỏ ửng.

Quý Tuân giơ tay vẫy xe taxi ở ven đường, để cô ngồi vào trước.

Hai má Quý Nịnh còn nóng, nhưng anh đã tiến đến ngồi cạnh cô, tay còn cực kỳ tự nhiên ôm lấy bả vai cô.

“Em bỏ tay xuống đi.” Quý Nịnh nhỏ giọng kháng nghị.

“Không bỏ.”

Tư thế hai người nói nhỏ cạnh nhau có vẻ như rất thân mật.

Tài xế cũng đem bọn họ như một cặp, trên mặt không nhịn được nở nụ cười: “Đi đâu vậy?”

Quý Tuân báo một nơi, tay vẫn không buông, anh dựa vào ghế, cả người nhìn qua rất lười biếng: “Chị nói cái gì? Tôi vừa rồi không nghe rõ.”

Anh cúi người gần hơn, môi sắp chạm vào má cô, giống như đang hôn cô. Vừa đi ra ngoài, anh càng thêm không biết kiềm chế.

“Không, không có gì……” Quý Nịnh rụt cổ, nơi nào còn dám nói gì, lưng cô cứng đờ, rõ ràng đã đóng cửa sổ xe, nhưng cô vẫn sợ bị người khác bắt gặp.

Quý Tuân cười trêu chọc nói: “Bạn nhỏ nhút nhát.”

Vâng vâng, lá gan anh lớn nhất.

“Không phục thì tới cắn tôi.” Quý Tuân như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nhấc mắt lên, bộ dáng cà lơ phất phơ nói một câu, “Ngày hôm qua lúc cắn tôi, không phải chị thực hành rất tốt sao?”

Thật là cái hay không nói, lại nói cái dở……

Quý Nịnh đành phải nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không muốn nói chuyện với anh, sợ tiếp theo anh lại nói mấy câu gây bất ngờ.

Khi bọn họ tới khu phố ẩm thực, Quý Tuân thanh toán tiền xe, sau đó hai người cùng xuống xe.

Quý Tuân mua cho cô một ly nước trái cây, chậm rãi đi về phía trước, một lúc sau quay đầu hỏi: “Chị có muốn ăn không?”

Bánh bạch tuộc takoyaki, anh nhớ rõ con gái đều thích ăn cái này.

“Nhưng chỗ đó có rất nhiều người xếp hàng, phải đợi rất lâu.” Quý Nịnh lắc đầu.

“Hỏi chị có ăn không?”

Quý Nịnh tạm dừng hai giây, còn chưa nói đáp án, anh đã nâng bước đi qua xếp hàng.

Đột nhiên ý thức được một việc, cô hình như đang hẹn hò với em trai……