Chương 7: Dạy học

Phòng khách trên tầng hai tối om, chỉ có phòng Quý Tuân sáng đèn, cửa phòng khép hờ, không đóng.

Quý Nịnh ở trước cửa do dự rối rắm một hồi lâu, lúc này mới lấy hết can đảm gõ cửa.

“Vào đi.”

Quý Tuân vừa mới kết thúc một ván trò chơi, anh còn đeo tai nghe, quay đầu híp mắt đánh giá cô.

“Dì Quế Phân bảo chị đi lên, ừm….” Quý Nịnh châm chước dùng một chút từ, “Kiểm tra từ đơn tiếng Anh của em.”

Cô nhút nhát, sợ sệt đứng ở cửa phòng, như thể anh là một bức tường vô hình bên trong.

Quý Tuân hạ giọng cười nhẹ một tiếng, “Đem cửa đóng lại.”

Quý Nịnh không muốn làm điều này chút nào, nhưng cơ thể lại nghe lời mà đóng cửa, trái tim cô đập loạn, lòng bàn tay rất nhanh đã chảy mồ hôi, không biết vì sao, cô có chút sợ hãi khi ở một mình trong phòng cùng Quý Tuân……

Ý thức được chuyện này, chân Quý Nịnh hơi cứng lại.

Ánh mắt của cô không dám nhìn lướt xung quanh, nhưng vẫn nhanh chóng chú ý tới phòng Quý Tuân rất sạch sẽ, không hề bừa bộn.

Không giống như Quý Nịnh, thích để đồ vật lung tung, ngay cả trên giường cũng có rất nhiều gấu bông.

“Cô định kiểm tra như thế nào?” Quý Tuân tháo tai nghe xuống, lười biếng chống cằm.

Quý Nịnh bị nhìn chằm chằm, hai má nóng lên, “Sách giáo khoa của em đâu?”

“Trên bàn.”

Quý Nịnh lấy sách tiếng Anh trong những cuốn sách được xếp chồng lên nhau :“Hôm nay kiểm tra từ đơn của em trước.”

“Vậy cô đọc trước một lần cho tôi nghe.”

Quý Nịnh cầm cuốn sách giáo khoa đứng thẳng người.

……Sao lại có cảm giác như cô mới là người bị đột kích kiểm tra?

“Không được?”

“Đương nhiên là được.” Quý Nịnh không chịu nổi phép khích tướng nhất.

Cho dù đọc từ đơn tiếng Anh, giọng của Quý Nịnh cũng rất nhẹ, mang theo giọng nói mềm mại quen thuộc của cô gái miền Nam.

Có lẽ muốn tốc chiến tốc thắng, cô cố ý nói một cách mơ hồ, sau khi một âm tiết vội vàng qua đi, cẩn thận nghe cũng không biết cô đang nói cái gì.

Khi còn nhỏ, bà nội bị ốm, Lâm Quế Phân phải chạy giữa hai nơi là nhà và bệnh viện, vậy nên Quý Nịnh tự giác nhận trách nhiệm chăm sóc em trai, bao gồm cả chuyện dỗ anh đi ngủ. Trước khi ngủ cô thường nằm bên cạnh anh kể vài câu chuyện, giọng nói cũng giống như bây giờ, vừa nhẹ vừa mềm. Lúc ấy bởi vì chưa biết nhiều chữ lắm, cho nên thường đọc sai, sau đó lại trực tiếp để cuốn truyện lên đầu giường, thường thường Quý Tuãn chưa ngủ thì Quý Nịnh đang cầm cuốn chuyện trên tay ngủ gật rồi.

Thật ra Quý Tuân cũng không có thói quen cùng người khác nằm chung một giường, mặt đen kịt muốn đẩy cô ra, nhưng Quý Nịnh giống như koala, treo ở trên người anh, ngủ không giữ chút hình tượng nào.

Ngày qua ngày, Quý Tuân cũng tập thành thói quen.

Chỉ là Quý Nịnh không còn kể chuyện cổ tích cho anh nghe nữa……

Ánh mắt Quý Tuân có hơi buồn bã.

“Quý Tuân, em có đang nghe không?” Quý Nịnh đọc xong một lần, suýt nữa không thể đứng vững.

Thấy cô đọc xong liền muốn xoa bàn chân, Quý Tuân cười: “Tôi học rất tốt, cô tiếp tục đi.”

Quý Nịnh đành phải cầm quyển sách giáo khoa, đọc lại cho anh nghe một lần, từ dưới khóe mắt cô thấy Quý Tuân đứng lên, đi tới trước tủ quần áo.

Một tay anh nắm lấy vạt áo, trực tiếp cởi xuống, lộ ra tấm lưng rắn chắc.

Không thể không thừa nhận thân hình Quý Tuân cao lớn, đúng là một cây móc áo, anh mặc đồng phục ở trong đám đông cũng đặc biệt nổi bật, khó trách có nhiều nữ sinh gửi thư tình cho anh như vậy.

Quý Nịnh gần như đem mặt chôn trong quyển sách giáo khoa, liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cô rầu rĩ nói, “Em cởϊ qυầи áo ra làm gì?”