Từ cửa sổ nhỏ phòng Quý Nịnh nhìn ra, đôi khi có thể nhìn thấy màn đêm đầy sao.
Cô rất ít khi mất ngủ, nhưng đêm nay lăn qua lăn lại có chút không ngủ được. Cô suy nghĩ đến nhiều việc, còn nghĩ đến bát mì trứng luộc bình thường kia.
Ban đêm trời đột nhiên đổ mưa, Quý Nịnh vội vàng bò dậy từ trên giường đóng cửa sổ lại, ở lối đi nhỏ cô đυ.ng phải ghế, động tĩnh quá lớn, đau đến mức nhăn mặt.
Căn bản không chú ý tới có tiếng bước chân ngoài cửa phòng hơi dừng lại, Quý Tuân dùng bật lửa bật hai lần.
Bây giờ còn chưa tới 12 giờ.
Anh nhẹ nhàng nói một câu: “Quý Nịnh, sinh nhật vui vẻ.”
Sáng sớm, sau khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên mấy lần, cuối cùng Quý Nịnh cũng nghe thấy.
Mắt thấy lại sắp bị muộn, Quý Nịnh vội vàng đứng dậy lao vào phía phòng vệ sinh.
“Phòng vệ sinh có người.” Quý Tuân nhìn lướt qua cô.
Rõ ràng anh cũng sắp muộn, sao có thể bình tĩnh như vậy!
Quý Nịnh không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đi vào, lấy kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng của mình.
Quý Tuân từ phía sau giữ chặt cổ tay của cô.
“Ô, chị sắp bị muộn rồi……” Giọng nói Quý Nịnh run rẩy, tràn đầy nỗi sợ hại bị đi muộn.
“Nhưng bàn chải cô lấy là của tôi.”
Quý Nịnh cố định mắt, trì độn sau hai giây mới phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ hiện lên hai vệt đỏ, “Của chị đâu?”
“Bên trái.”
Cổ váy ngủ của cô rất rộng, giữa các động tác hơi tuột xuống, lộ ra xương quai xanh mê người.
Quý Tuân đứng ở phía sau cô, phòng vệ sinh cũng không lớn, hai người gần như dựa vào nhau, anh đang trong độ tuổi trưởng thành, chỉ cần liếc mắt một cái, liền cảm nhận được côn ŧᏂịŧ giữa háng có dấu hiệu thức tỉnh, anh dùng tay đè xuống, đen mặt đi ra ngoài.
Quý Nịnh không rõ nguyên nhân.
Không phải còn chưa đυ.ng đến bàn chải của anh sao? Còn tức giận……
Quỷ hẹp hòi.
Lớp Quý Nịnh học không phải lớp trọng điểm của khối 12, nhìn chung mọi người đều đại trà, trước cảm giác áp lực thi đại học, dường như còn khá xa xôi. Sau khi vào học kì mới, bầu không khí học tập cũng không quá căng thẳng.
Chuông báo giờ ăn cơm vang lên, người trong lớp học lục đυ.c đứng dậy đi đến nhà ăn, riêng Quý Nịnh đang càu nhàu đang ghi chép thì Lâm Tiểu Mẫn ở bên cạnh chọc cô.
“Đừng vất vả như vậy, đi nào, cần phải thả lỏng một chút.”
Quý Nịnh không phản ứng lại, một cuốn truyện tranh đã được nhét vào trong cặp sách của cô.
Nhìn bộ dáng rụt rè của cô nàng, Quý Nịnh khẳng định là sách cấm, cô vội vàng đè lại cặp sách, “Lâm Tiểu Mẫn, sao cậu dám xem cái này ở trường học!”
“Thứ tốt nhất định phải chia sẻ.” Lâm Tiểu Mẫn tiến đến gần tai cô nhỏ giọng nói, “Là chị em tốt tớ mới nói cho cậu, trang 27 nhất định phải xem, siêu cấp lớn.”
“Tớ không có hứng thú…..” Nhưng trong đầu Quý Nịnh hiện lên một hình ảnh, lỗ tai cô nóng lên.
Lâm Tiểu Mẫn cười hắc hắc, “Vậy cậu đỏ mặt làm gì?”
Quý Nịnh ho nhẹ vài tiếng, quả nhiên chuyển đề tai, kéo Lâm Tiểu Mẫn đến nhà ăn xếp hàng.
Quyển sách cấm được nhét trong cặp sách của cô, giống như quả bom hẹn giờ, cả ngày Quý Nịnh đều đề phòng lo lắng.
Sau khi tan học, trở lại tiệm, Lâm Quế Phân thấy gương mặt cô đỏ ửng, sợ cô bị cảm nắng, liền pha cho cô một ly trà giải nhiệt.
“Nịnh Nịnh, tiếng Anh của con có ổn không?” Lâm Quế Phân đột nhiên hỏi.
Quý Nịnh cho rằng bà muốn kiểm tra sách vở, vội vàng che lại cặp sách, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, “Có chuyện gì ạ?”
“Con có thể bớt chút thời gian dạy kèm cho Quý Tuân một chút không? Con đã học qua lớp 10 rồi, chắc sẽ không khó.”
Lâm Quế Phân rất ít khi để ý đến việc học của hai chị em, có thể hỏi những lời này, chắc hẳn do nhận được phản hồi của giáo viên ở trường.
Nhưng Quý Tuân……
Rất kém sao?
Sự hiểu biết của Quý Nịnh đối với anh chỉ dừng lại trong quá khứ, hơn nữa dạy kèm cho Quý Tuân……
Chỉ suy nghĩ đến chút hình ảnh này cũng khiến chân cô nhất thời run lên, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Quế Phân thở dài một hơi, “Cùng lắm thì, thằng bé học lại.”
“Dì Quế Phân, dì đừng quá lo lắng, cháu…..cháu thử xem…..”
Quý Nịnh không đành lòng cự tuyệt bà, cho nên cô vẫn căng da đầu đồng ý.