Chương 5

“Dì Quế Phân nói buổi tối không về ăn cơm.”

Quý Nịnh rất sợ nóng, cũng rất dễ chảy mồ hôi, vài sợi tóc lòa xòa trên chiếc cổ bóng loáng, nhìn qua trông giống như vừa được vớt ra khỏi nước. Cô đứng dưới quạt, kéo nhẹ chiếc áo, để gió thổi qua cổ áo đi vào.

Theo động tác của cô còn lộ ra một khe trắng như tuyết.

“Ừ……” Giọng nói của Quý Tuân hơi dính chút cát, yết hầu lại chuyển động lên xuống vài cái, ánh mắt sau khi dời đi lại không thể khống chế mà nhìn qua.

Không biết có phải ảo giác hay không, ngay cả trong không khí dường như mang theo mùi hương đặc trưng trên người cô.

Anh rất hiếm khi nói chuyện, Quý Nịnh cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn anh, “Buổi tối chúng ta ăn gì? Em muốn tự làm hay gọi cơm hộp?”

“Tùy cô.” Trên mặt Quý Tuân nháy mắt mất tự nhiên, trong chóc lát anh xoay người, cầm lấy cái mũ bảo hiểm, động tác tự nhiên chắn giữa hai chân.

Bằng cách này cô sẽ không nhìn ra, ở giữa đũng quần của anh, có vật cứng kỳ lạ.

Quý Nịnh không để ý đến anh, nghĩ trong tủ lạnh còn nguyên liệu có thể nấu ăn, cô tuy rằng nấu ăn không giỏi nhưng vẫn có thể nấu trong nồi hầm to.

“Mặc áo đồng phục vào.”

Cùng với giọng nói truyền đến là chiếc áo đồng phục của Quý Nịnh.

“?” Cô chính là bởi vì nóng nên mới cởi ra……

“Như thế nào? Muốn tôi mặc giúp cô?”

“……Chị có tay.” Quý Nịnh nhỏ giọng phản bác một câu.

Khí thế của cô quá yếu, đến mức bản thân cô cũng khinh thường, cô hơi ưỡn ngực, muốn đứng thẳng lưng.

Nhưng Quý Tuân đã trực tiếp lướt qua người cô đi lên lầu.

Khi Quý Tuân tắm nước lạnh xong, xuống lầu một lần nữa, thấy cô đã mặc đồng phục, đứng ở dưới quạt, chỉ là trong tay có nhiều thêm một cây kem ốc quế.

Thời tiết nóng rực, kem ốc quế rất nhanh đã tan, suýt nữa chảy xuống tay cô, Quý Nịnh vội vàng vươn đầu lưỡi liếʍ, ăn có chút chật vật.

Quý Tuân hơi căng thẳng, xoay người vào phòng bếp.

Khi Quý Nịnh đi vào bếp rửa tay, thấy anh đã bắt đầu cắt rau, đôi mắt trừng tròn xoe.

Lúc trước hoàn toàn không nghĩ tới anh biết nấu ăn, cô kinh ngạc, còn quan sát rất nhiều lần, nhìn thấy động tác Quý Tuân thuần thục, so với cô còn tốt hơn, nên cô đã lặng lẽ xóa mấy công thức nấu cơm vừa mới lưu về điện thoại.

Ở một bên nhàn rỗi không có việc gì làm, Quý Nịnh có chút băn khoăn, vì vậy cô đi đến, “Có cần chị giúp không?”

“Cần.”

Quý Nịnh xắn tay áo, đang chuẩn bị thể hiện kỹ năng của mình.

Quý Tuân nhìn cái cổ của cô lộ ra, hô hấp hơi cứng lại, gần như có chút bực bội nói: “Từ nơi này đi ra ngoài.”

Không cần ở trước mắt anh, đó chính là hỗ trợ.

Quý Nịnh tức giận đi ra ngoài cửa, muốn nói đợi chút nữa anh có xin cô giúp đỡ, cô cũng sẽ không giúp.

Khi các món ăn được bưng lên bàn, Quý Nịnh yên lặng cảm thán một tiếng thì lại phát hiện trên bàn không có bát đũa của cô.

“Bát đũa của cô ở trên bệ bếp, tự mình đi lấy.” Quý Tuân trầm giọng nói, tầm mắt lại chậm rãi di chuyển theo bóng dáng cô, muốn quan sát phản ứng của cô.

“Ồ……” Quý Nịnh nhìn qua không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, dường như còn có chút thất vọng.

Quý Tuân thu hồi tầm mắt, tích tụ trong lòng mà ăn một miếng cơm lớn.

Lừa gạt.

Quý Nịnh không biết tại sao anh chỉ nấu một bát mì, tuy bỏ thêm một quả trứng, nhưng nhìn qua có vẻ chỉ có nước.

Chờ sau khi Quý Nịnh gắp một đũa, đột nhiên nghĩ tới, hôm nay là ngày 3/9.

Cũng là sinh nhật Quý Nịnh.

Nhưng sau khi mẹ khó sinh mà qua đời, cô chưa từng tổ chức sinh nhật, ngay cả cha Quý cũng chọn bỏ qua ngày này.

Quý Tuân ngồi đối diện đang ăn cơm, trong bát rất nhanh đã thấy đáy, anh nhìn qua vẫn giống như mọi ngày.

Quý Nịnh cắn môi, đôi mắt có chút co lại, hẳn là trùng hợp đi.

Quý Tuân rõ ràng chán ghét cô còn không kịp……