Chương 4: Không tính lớn

Sau khi tan học Quý Nịnh vội vã chạy về nhà, thấy cửa hàng đóng cửa, cô biết dì Quế Phân đã đi trước.

Trên người cô có mang theo chìa khóa dự phòng, liền chủ động kéo cửa cuốn lên.

Giờ cao điểm buổi chiều, số người mua trà lạnh tương đối nhiều, Quý Nịnh vừa mới mở cửa hàng đã bán được vài ly, một số đóng gói mang đi, cũng có một số trực tiếp uống ở trong tiệm. Vừa đóng gói vừa phải thu tiền, một mình cô làm không tránh khỏi không lo được hết công việc.

Một số khách hàng thấy cô mặc áo đồng phục, cũng bỏ qua, không thúc giục cô.

“Xin chào, một cốc chè đười ươi năm tệ, mời quét mã ở bên này.” Quý Nịnh đóng gói trà xong, cầm mã QR bên cạnh lên.

“A……” Người phụ nữ trung niên trước mặt ngượng ngùng mỉm cười, “Điện thoại cô vừa mới hết pin, dùng tiền mặt được không?”

Thời buổi này dùng tiền mặt chi trả đúng là không còn nhiều lắm, cũng may trong tiệm có để lại nhiều tiền lẻ để thuận tiện thối tiền thừa.

“Có thể.” Quý Nịnh vừa mới nhận lấy tờ một trăm tệ từ tay khách hàng, liền nghe thấy một tiếng xe máy gầm rú ngoài cửa tiệm, cô vừa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang bước vào.

Anh vừa đi, vừa tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc.

Các đường nét trên khuôn mặt chàng trai dần dần lộ ra góc cạnh, ánh mắt cũng rất hung dữ.

Quý Tuân ném mũ bảo hiểm lên quầy, giọng điệu không tốt, “Không nhận, một trăm tệ không có đủ tiền lẻ giả lại.”

Giọng nói trầm thấp của em trai dường như ở gần tai cô, tai Quý Nịnh bỗng dưng có chút nóng, lại nhìn tiền lẻ trong ngăn kéo, không đúng, có đủ tiền……

Người phụ nữ trung niên xấu hổ mỉm cười, lấy lại tiền, “Vậy cũng được, cô đến nhà khác nhìn xem.”

“Ơ……” Quý Nịnh còn muốn gọi lại khách hàng, nhưng Quý Tuân đứng ở bên cạnh, điều này khiến lời nói của cô trực tiếp nghẹn ở cổ họng.

Đuổi khách hàng đi rồi, vậy ly chè đười ươi này phải làm sao đây?

Ngay sau đó, liền thấy Quý Tuân không chút khách khí, lấy ống hút chọc xuống sau đó đưa lên miệng uống.

“……”

Quên đi, của nhà mình, em trai muốn uống bao nhiêu cũng được.

Cô là chị, không thể so đo với anh.

Quý Tuân nhìn miệng cô chuyển động, nhưng không nói chuyện, không cần đoán cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh khẽ nói: “Người phụ nữ này trước đây đã lừa một số gia đình, chuyên chọn những người đầu óc không linh hoạt để xuống tay, sau đó sẽ lặp lại cùng hành động đổi tiền, đem tiền giả đưa cho cô.”

“A?” Quý Nịnh không nghĩ tới, cô thử hỏi: “Vậy….Chúng ta có nên…..Báo cảnh sát không?”

“Cô rất rảnh rỗi?” Quý Tuân ngồi xuống cái ghế trước quầy, hai chân duỗi ra.

Khi bắt gặp ánh mắt của anh, Quý Nịnh không có tự tin, yên lặng rời đi.

…… Từ từ, không thích hợp.

Cô bất giác phát hiện, Quý Tuân vừa rồi có phải đang nói đầu óc cô không linh hoạt?

Quý Nịnh không tính toán để ý đến anh, một bên chà lau máy dập cốc.

Bởi vì trời nóng, cô đem áo đồng phục cởi xuống, bên dưới chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu be.

Vào mùa hè, áo ngực tương đối mỏng, cái này làm cho toàn bộ hình dáng bộ ngực của cô trông rất rõ ràng.

Nhìn kỹ hơn, dường như có thể thấy đầṳ ѵú trước ngực hơi nhô lên.

Không tính lớn, một bàn tay của anh chắc hẳn có thể nắm vừa.

Nhưng xúc cảm khẳng định so với cánh tay cô còn mềm hơn……

Cổ họng Quý Tuân hơi khô, rồi lại có chút không thể rời tầm mắt.