Chương 2: Hung dữ với cô

“Không phải……” Quý Nịnh thấp giọng nói, nhưng không hề có cảm giác tồn tại.

Quý Tuân liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô cúi đầu không nhúc nhích, cây bút trên tay lại xoay vài vòng.

Anh không nói lời nào, nhưng cũng không có ý muốn thả cô đi.

Quý Nịnh rụt vai, đầu cũng không dám ngẩng lên, lòng bàn tay ra không ít mồ hôi, ẩm ướt.

Tuy rằng đã học lớp 12, nhưng gương mặt của cô gái vẫn còn chút trẻ con, tóc dài màu đen buông xõa ngang vai, da thịt trắng nõn bởi vì quá căng thẳng mà hơi phiếm hồng..

Quý Tuân thu hồi ánh mắt, “Vừa rồi không phải nói muốn đi vệ sinh sao?”

Anh nhắc đến nó, có hình ảnh lóe lên trong đầu cô.

Rất kì quái….

Quý Nịnh trầm mặc hai giây, mới ấp úng nói: “Ừm…Đúng….”

“Vậy cô còn đứng ở đây?”

“Ồ ồ.”

Quý Nịnh nhận được lệnh, lúc này mới nâng chân đi về phía phòng vệ sinh, không đúng, bộ dáng chật vật giống như chạy trối chết.

Cô tắm rửa đơn giản, thật ra còn mất thêm một lúc, bởi vì cô không muốn đi ra gặp phải Quý Tuấn.

Thời điểm xuống lầu, Quý Nịnh cần thận nhìn liếc qua phòng anh, cửa phòng mở rộng, bên trong không có ai.

Tại sao Quý Tuân lại dậy sớm như vậy?

Từ sau khi lên cấp 3, hành tung của Quý Tuân làm người khác rất khó nắm bắt.

Anh giống như rất bận, nhưng Quý Nịnh không biết anh bận việc gì.

Tuy rằng Quý Tuân cũng không cho cô hỏi nhiều……

Thời gian đã không còn sớm, sắc trời đã sáng.

Cha Quý đi vắng quanh năm, thu nhập nhà bọn bọ hầu hết phụ thuộc vào cửa hàng trà ở tầng dưới, họ không thuê người, cho nên Quý Nịnh có thời gian sẽ đến giúp đỡ.

Cho dù Quý Nịnh đã lên lớp 12, việc học so với trước kia nặng hơn rất nhiều, cho nên cô dậy sớm giúp dì Quế Phân pha trà trước khi đi học.

Mới 6 giờ, dì Quế Phân cũng đã dậy, điều này rất hiếm.

Quý Nịnh không nhìn thấy Quý Tuân, người thả lỏng rất nhiều, cô mở miệng chào hỏi: “Dì Quế Phân.”

Mẹ Quý Nịnh năm đó chết do khó sinh, chỉ để lại mấy ảnh chụp, thật ra Quý Nịnh không có quá nhiều ấn tượng, nhưng từ sau khi hiểu chuyện cô vẫn luôn gọi Lâm Quế Phân là dì, chưa từng sửa lại.

“Trên bàn có sữa đậu nành cùng bánh quẩy, chúng ta ăn trước đi.” Lâm Quế Phân đối với xưng hô của cô cũng không để ý, bà còn chưa chải đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

Quý Nịnh gật đầu, nhưng cô chưa đói bụng, nên đi vào trong bếp bận việc trước.

Đêm qua Lâm Quế Phân cùng chị em chơi mạt chược, nửa đêm mới về, kết quả vừa nhắm mắt ngủ đã bị đánh thức, giờ phút này còn bất bình lẩm bẩm, “Mẹ nó, nhà hàng xóm hôm nào cũng ầm ĩ như vậy, mọi người đều không thể ngủ, thật không hiểu nổi, hai vợ chồng không sống được với nhau nữa thì ly hôn, cãi nhau có ích lợi gì.”

Quý Nịnh thất thần lắng nghe, cô không nghĩ tới Quý Tuân ở bên trong, lúc cô đi vào thiếu chút nữa đâm phải anh.

Cô lảo đảo một chút, trên bàn vừa vặn có mấy cái nồi đồng dùng để đựng trà, giờ phút này đang bốc khói nghi ngút.

Thật ra, trước khi đυ.ng vào, Quý Tuân đã nắm lấy một cánh tay gầy guộc của cô, kéo cô ra cửa, giọng điệu hung dữ, “Quý Nịnh, nếu đôi mắt của cô không dùng được, vậy mang đi hiến đi.”

Quý Nịnh vừa mới tắm xong, đuôi tóc còn vương lại giọt nước, cô không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một áo ba lỗ.

Quý Tuân lớn giọng nói xong mới chú ý tới, cánh tay anh đang nắm chặt vừa nhỏ vừa mềm.