Chương 122: Thích dáng vẻ này của cô

Quý Nịnh vừa mới ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt lạnh như băng của anh, sự thờ anh xa cách này khiến sống lưng cô ớn lạnh.

Cô nhanh chóng hiểu rõ tại sao mấy ngày qua quan hệ của bọn họ căng thẳng như vậy, hóa ra Quý Tuân ghen…

Nhưng lại tình cảm này chỉ nên xuất hiện giữa những đôi yêu nhau mới đúng.

Nếu đặt trên một cặp đôi bình thường, loại cảm xúc này hết sức bình thường, nhưng bọn họ…

“Chị với bạn học Lâm không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu.” Quý Nịnh nắm góc áo, có hơi lo lắng, cô có thể chọn cách im lặng, nhưng cô lại mở miệng giải thích, nói đến cùng vẫn là không muốn anh hiểu lầm.

“Vì sao lại trốn tránh?”

“Chị chỉ cảm thấy…Sẽ rất khó để giải thích với người khác…”

Giống như việc cô nói dối Lâm Tiểu Mẫn, đã không có cách để quay lại rồi.

“Quý Nịnh, chị vẫn luôn trốn tránh.” Ánh mắt của Quý Tuân dừng trên người cô, “Tính toán trốn tránh cả đời sao?”

Cả đời…

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai.

Quý Nịnh sững sờ, môi có chút trắng bệch, cho tới nay những thứ cố tình bị xem nhẹ dường như lại xuất hiện.

Cô luôn cảm thấy tình huống hiện tại sẽ không kéo dài mãi mãi, chỉ là tạm thời chệch đường ray mà thôi. Có lẽ đợi đến khi cô lên đại học, hoặc Quý Tuân thay đổi ý định, chuyện đó sẽ được chôn giấu giống như bí mật.

Có lẽ mọi thứ có thể trở lại bình thường giống như trước…

“Chị chưa từng nghĩ đến tương lai phải không?” Quý Tuân nhếch môi, nói một cách châm chọc.

“Chị…” Lòng bàn tay của Quý Nịnh đổ mồ hôi.

“Chuyện thân mật nhất cũng đã làm nhưng lại không thể tâm ý tương thông, mẹ nó đúng là đồ phá hoại.” Quý Tuân nắm chìa khóa xe ở trên bàn, kéo cơ thể mệt mỏi lướt qua người cô, đi ra ngoài.

Hốc mắt của Quý Nịnh có chút chua xót, cô hít sâu một hơi, cố gắng không rơi nước mắt.

Mối quan hệ huyết thống giữa hai người bọn họ giống như một nút thắt, cả hai đều không có cách nào cởi bỏ, cho nên cô mới không muốn đối mặt.

Sau khi Quý Tuân rời đi, Quý Nịnh vẫn đợi anh trở về, thật ra cô cũng không hiểu được bản thân nghĩ gì, làm như vậy có ích lợi gì. Cô co ro trên ghế, cơ thể đã buồn ngủ đến cực hạn, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại đều cảm thấy hết sức tỉnh táo.

Sau đó lại thật sự buồn ngủ, cô nằm xuống bàn mơ màng ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm, Quý Tuân mới trở về, đèn trong phòng còn sáng. Lúc nhìn thấy cô, bước chân của anh khựng lại, trong lòng thầm chửi rủa “mẹ nó, sao lại có người ngu ngốc như vậy.”

Có lẽ bị kéo đi hỗ trợ, cơ thể mệt mỏi, nửa đêm phát sốt, Quý Tuân đánh giá cô một lúc, cuối cùng cũng phát hiện bản thân thật sự thích dáng vẻ này của cô.

Cảm xúc tích tụ mấy ngày hôm nay cũng trở thành hư không.

Giấc ngủ này không thoải mái lắm, mãi đến rạng sáng, Quý Nịnh mới phát hiện bản thân bị người ta bế lên giường từ lúc nào không hay.

Cô chiếm hơn nửa chiếc giường đơn, ép chủ nhân của chiếc giường vào góc hẹp.

Quý Tuân nghiêng người, anh nhíu mày, có lẽ tư thế này không dễ chịu cho lắm.

Mũi Quý Nịnh chua xót, nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi xuống.

“Tỉnh rồi thì về phòng ngủ đi.” Quả nhiên Quý Tuân vẫn chưa ngủ, nghe thấy âm thanh cô nức nở, anh nhấc mắt lên, giọng điệu rất hung dữ.

“Quý Tuân…” Quý Nịnh thậm chí quên mất chuyện khó xử tối hôm qua, “Có phải em hết giận chị rồi không? Nếu không sao em không đánh thức chị dậy, còn để chị ngủ trên giường của em nữa.”

“A, nặng như vậy, ai mà khiêng nỗi.” Cho dù cơ thể không khỏe, nhưng lực công kích bằng miệng của Quý Tuân không hề giảm đi chút nào.

Quý Nịnh cũng không giận, còn vươn tay sờ lên trán anh, sau đó lại sờ lên trán của mình, thấy nhiệt độ cơ thể của anh không còn nóng giống như tối hôm qua, trong lòng thả lỏng hơn một chút.

Cô đột nhiên ôm mặt anh, chân thành nói: “Sau này chúng ta không cãi nhau nữa, có được không?”