Điện thoại tinh một tiếng, giọng nói của Lâm Tiểu Mẫn truyền đến.
“Nịnh Nịnh, ngày mưa hôm đó chuyện Lâm Nghiệp Thành đưa cậu về, còn chuyện kế tiếp không?”
Lâm Tiểu Mẫn là cái radar nhanh nhạy nhất.
“Không.”
“A, kỳ thi kết thúc rồi, sẽ không hẹn cậu nữa chứ.”
Quý Nịnh nằm sấp trên bàn, nhìn quạt quay, nhất thời không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Nói thật, Hứa Nịnh cũng không kháng cự việc tiếp xúc với Lâm Nghiệp Thành, nhưng loại tiếp xúc giữa những người bạn cùng yêu đương là hai việc khác nhau.
Loại chuyện yêu đương chưa từng nằm trong phạm vi suy xét của cô, Quý Nịnh còn có chuyện quan trọng khác phải làm hơn, ví dụ như thi đại học, hay cuộc sống tương lai…
Còn có……
Còn có cái gì……
Quý Nịnh theo thói quen định cắn nắp bút, hơi mất tập trung, mãi cho đến khi nhìn thấy dáng người cao gầy bước ra từ cầu thang.
Lưng cô lập tức duỗi thẳng, không dám nhìn về hướng đó, càng không biết anh vừa rồi anh nghe mình nói được bao nhiêu.
Mãi cho đến khi anh ra khỏi bếp, đi lên đầu, Quý Nịnh mới nhụt chí nằm lại trên quầy, dù sao cũng không phải không nhận ra người nói, bị nghe thấy thì cứ nghe thấy, anh nghĩ như thế nào cô cũng không có quyền can thiệp.
Còn chưa đến 10 giờ, trên đường đã ít người hơn, Quý Nịnh đóng cửa, dọn dẹp một lúc rồi mới đi lên lầu.
Lầu hai chỉ có phòng Quý Tuân sáng đèn, nhưng bên trong rất an tĩnh.
Điện thoại ở phòng khách vang lên nhưng không có ai nghe máy.
Có lẽ do không nghe thấy.
Quý Nịnh nhìn quanh, từ bàn trà phía dưới lấy điện thoại đưa qua cho anh, cửa phòng hơi mở nhưng cô vẫn gõ cửa.
Phòng bật điều hòa rất thấp, Quý Nịnh rụt cổ, thấy anh nằm trên giường nhắm mắt lại, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.
“Điện thoại của em đổ chuông trong phòng khách, chị đến đây đưa cho em…”
“Quý Tuân…”
Thấy anh ngủ, Quý Nịnh nhỏ giọng mở miệng, không dám đánh thức anh, nhưng lại cảm thấy bản thân đang cầm củ khoai nóng bỏng nên không thể bỏ qua như vậy.
“Mang nó đến đây.” Quý Tuân vươn tay, giọng nói anh có vài phần khàn.
“Em…Em không thoải mái sao?” Quý Nịnh đưa điện thoại cho anh, đầu ngón tay chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể của anh hơi nóng.
Nhìn lại lần nữa, trên gò má anh nổi lên hai vệt đó bất thường.
Ngày đó mắc mưa, hơn nữa nhiều ngày đi sớm về trễ, cô vậy mà nhìn thấy sự mệt mỏi trên người Quý Tuân.
Quý Tuân giơ tay ấn nghe máy, Quý Nịnh bị thiêu đến nóng bừng, cô tìm được điều khiển từ xa, tự tiện chỉnh nhiệt độ điều hòa.
“Ai cho chị chạm vào?”
“Chị…”
Không chờ cô nói hết câu, Quý Tuân nghe thấy âm thanh ở đầu điện thoại bên kia, mím chặt môi, “Hiện tại?”
“Được, mười phút nữa tôi sẽ đến.”
“Đã biến thành như này rồi em còn muốn đi đâu?” Quý Nịnh thấy anh ngồi dậy không nhịn được mà mở miệng.
Quý Tuân không nói nữa, anh mở tú quần áo, tìm vài lần rối lấy một cái áo mặc vào.
“Em bị sốt!”
“Không chết được.” Quý Tuân lạnh nhạt nói.
“Nhưng em đã bị thế này rồi sao có thể ra ngoài được?”
Ánh mắt của Quý Tuân hơi ảm đạm: “A, quan tâm tôi như vạy, không sợ Lâm Nghiệp Thành ghen sao?”
“Em đang nói gì vậy?” Quý Nịnh sửng sổ, nhất thời không thể phản ứng lại, “Có quan hệ gì với bạn học Lâm?”
“Quý Nịnh, chị ở trường trốn tránh tôi, không dám tiếp xúc với tôi còn không phải vì cậu ta sao?”