Chương 120: Mơ hồ

Quý Nịnh hít một hơi, kìm nén nước mắt, cô nói mình không cần, giày này chỉ dính chút vết bẩn, giặt sạch có thể đi, sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bếp rửa bát.

Lâm Quế Phân dựa vào ghế, bất giác lâm vào trầm tư.

Không có vấn đề gì khác thì Quý Nịnh thật sự là một đứa bé hiểu chuyện, từ trước đến nay chưa từng làm bà lo lắng, còn giúp đỡ không ít việc.

Quý Nịnh ngoại trừ đi học cùng trông cửa hàng, hiếm khi sống cuộc sống của riêng mình, người ta hay nói trẻ con ở độ tuổi này là tuổi phản nghịch và khó thuần phục nhất, nhưng cô giống như chưa từng tạo ra sóng gió. Mỗi ngày thức khuya dậy sớm đun trà, tan học lại lập tức trở về hỗ trợ trông cửa hàng, trước nay chưa từng nghe cô oán giận một câu.

Bà thở dài, nghĩ về sau phải đối xửa với Quý Nịnh tốt một chút.

Còn hai ngày nữa đến kỳ thi hàng tháng, Quý Nịnh dành thời gian lâu hơn một giờ so với ngày thường để giải đề, cô không thông minh như các bạn cùng lứa tuổi, nên chỉ có thể chăm chỉ. Sau khi làm xong bộ đề đầu tiên, khóe mắt cô đã chua xót.

Đêm đã khuya, nhưng phòng đối diện trống rỗng, không nghe thấy bất kì âm thanh nào, cô nghĩ Quý Tuân sau khi đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.

Quý Nịnh mở Wechat, lịch sử trò chuyện trống rỗng, cô lúc này mới phát hiện từ trước đến nay chưa từng trò chuyện với anh.

Ấn vào vòng bạn bè với anh, giống như của cô, đơn điệu nhạt nhẽo, thậm chí còn không cập nhật trạng thai.

Muốn hỏi như thế nào…

Quý Nịnh chưa nghĩ ra cách mở miệng, nhìn buổi chiều anh rời đi, vẻ mặt u ám, không giống như có thời gian trả lời tin nhắn của cô.

Có đôi khi cô không hiểu suy nghĩ của Quý Tuân lắm, anh so với thời tiết còn bất thường hơn, giống như hôm nay.

Quý Nịnh vừa định cất điện thoại nhưng ai ngờ đầu ngón tay lại không cẩn thận chạm vào màn hình, rất nhanh khung trò chuyện xuất hiện một tin nhắn—— tôi vỗ vỗ khuôn mặt “Sơn Tuần”.

“…” Hình như không có biện pháp thu hồi.

Ngoài dự liệu, Quý Tuân nhanh chóng trả lời tin nhắn, không nói lời nào, chỉ gửi một dấu “?”.

“Chị không cẩn thận gửi nhầm.”

Sau khi gửi xong tin nhắn, giống như đá chìm đáy biển, Quý Tuân không trả lời lại.

Quý Nịnh tắt đèn, nằm trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc một lúc, lại có chút mất ngủ, trong não đầy những câu hỏi vừa mới làm xong, thậm chí còn suy nghĩ lung tung…

Nếu Quý Tuân bắt đầu ghét cô, vậy cũng tốt.

Có lẽ quan hệ này của bọn họ có thể kịp thời cắt đứt, trở thành một bí mật không ai biết.

Nhưng cái ý niệm này vừa mới nảy ra, Quý Nịnh cảm thấy không vui như trong tưởng tượng, ngược lại còn cảm thấy khó chịu, không biết vì sao lại như vậy.

Cô trở người, cuối cùng cũng hiểu vì sao đêm nay mất ngủ.

Sau khi ngủ cùng Quý Tuân mấy ngày, Quý Nịnh đã quen với hơi ấm bên người, lúc này anh không ở đây vậy mà lại không ngủ được.

Trạng thái này tiếp tục kéo dài cho đến khi kỳ thi hàng tháng kết thúc, Quý Nịnh mới hơi thả lỏng một chút, cô thức mấy đêm liền, thịt trên mặt cũng giảm đi trông thấy.

Lâm Quế Phân hầm riêng cho cô canh xương sườn, bảo cô uống hai bát lớn, đến mức bụng của Quý Nịnh căng tròn.

Một lúc sau, Lâm Quế Phân nghe điện thoại, nói muốn ra ngoài chơi mạt chược, bảo cô trông cửa hàng.

Cửa hàng lại an tĩnh, chỉ còn tiếng quạt quay.

Quý Nịnh gật đầu, cầm quyển sách đến quầy ôn tập, cô không có thời gian để bản thân rảnh rỗi, giống như làm như vậy mới không quan tâm đến thứ khác.

Ví dụ như mấy ngày nay Quý Tuân không nói chuyện với cô, có vẻ rất bận, hành tung luôn mơ hồ.

Mọi thứ lại trở nên giống như trước.