Chương 12: Đừng sờ loạn

Chân Quý Nịnh không dài bằng chân anh, cô cố gắng mấy lần cũng không thể ngồi lên, cuối cùng anh thật sự không nhìn được, duỗi tay nhẹ nhàng kéo cô lên.

Cánh tay ôm chặt lấy vòng eo cô, rất nhanh đã buông ra.

Quý Tuân thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô một cái, “Ngồi cho vững.”

Quý Nịnh đội mũ bảo hiểm, không ai chú ý tới má cô đã đỏ lên, cô đặt tay ở đầu gối, ngồi ngay ngắn.

Quý Tuân không nói chuyện, trực tiếp đạp chân ga, motor nổ máy, tốc độ nhanh đột ngột dường như đẩy anh cùng cô ra ngoài, Quý Nịnh ngả người về phía sau, cố thiếu chút nữa kêu lên, trong tiềm thức nắm lấy vạt áo của anh.

“Quá, quá nhanh, Quý Tuân……” Giọng nói của Quý Nịnh bị bóp nghẹt trong mũ bảo hiểm.

Tiếng gió gào thét qua bên tai, chiếc xe máy trở nên ổn định hơn rất nhiều, nhưng Quý Nịnh nửa điểm cũng không dám buông tay, tim cô đập như muốn nhảy ra ngoài, cả người cô gần như dựa vào sau lưng anh.

Cô căng thẳng đến mức không có phát hiện cánh tay của mình đã hoàn toàn vòng qua eo của anh.

Sau khi Quý Nịnh trì độn phản ứng lại, phát hiện bàn tay cách một lớp vải có thể cảm nhận được cơ bụng của chàng trai, không có chút thịt thừa nào, còn rất cứng.

Trái tim cô khẽ run lên, chỉ cảm thấy cả người không thích hợp, nhưng lại không thể nói.

Sau khi rẽ sang góc khác, cổng trường cấp ba Nam Cao đã gần ngay trước mắt.

“Chị, chị xuống ở chỗ này.” Quý Nịnh quét mắt nhìn xung quanh, không có người, vội vã kéo góc áo của anh.

Nếu chờ đến khi tới cổng trường, bị người ta nhìn thấy cô cùng nhân vật đang nổi tiếng gần đây đi cùng nhau, cô sẽ có hai cái đầu lớn.

Không nghe thấy anh đáp lại, nhưng xe đột nhiên giảm tốc độ, Quý Nịnh bởi vì mất đi trọng tâm mà đυ.ng phải lưng anh, hai luồng nhũ thịt cũng bị ép một cách đau đớn.

Quý Nịnh hoài nghi lần này anh cố ý……

Xe máy không được phép đi vào trường, vì vậy Quý Tuân phải di chuyển gửi xe ở nơi khác.

Anh vặn ga, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Quý Nịnh.

Sau khi tiết tự học buổi sáng kết thúc, Quý Nịnh có chút uể oải, cô ra cửa vội vàng, còn chưa ăn sáng, hiện tại cảm nhận được bụng đói kêu vang, nhưng rất nhanh cô đã được bạn cùng bàn cho ăn.

“Tối hôm qua cậu đi trộm gà hay trộm chó, nhìn qua rất tiều tụy.” Lâm Tiểu Mẫn đánh giá cô.

“Tớ chỉ chưa ăn sáng mà thôi….” Quý Nịnh cắn một miếng chocolate nhỏ, cô không có ăn trộm mà là nhớ tới giấc mộng xuân kia, còn có Quý Tuân hôn chúc ngủ ngon, cho nên chột dạ tránh ánh mắt của cô nàng.

Quý Nịnh không giỏi che giấu, người thân thiết với cô biết hàng động này của cô rất không thích hợp.

Lâm Tiểu Mẫn ôm mặt, nhìn trái, nhìn phải, như để đưa ra kết luận.

Trong lòng Quý Nịnh căng thẳng.

Lâm Tiểu Mẫn bật cười, “Bạn nhỏ đáng thương, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, tớ chỉ muốn nhân cơ hội này xoa bóp mặt cậu mà thôi.”

Mặt Quý Nịnh rất có thịt, làn da trắng mịn màng, ai nhìn cũng không muốn nhéo nó.

“……” Quý Nịnh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên người không thể làm chuyện trái với lương tâm, bằng không sẽ bị người khác phát hiện.

“Đi, tớ đưa cậu đến căn tin mua chút đồ ăn.” Lâm Tiểu Mẫn vỗ mu bàn tay cô, “Dù sao đói sẽ gầy đi, xúc cảm không tốt.”

Đáng giận, mặt cô bị nhéo lâu như vậy?

“A, đừng nóng giận, cậu như vậy tớ lại không nhịn được.” Lâm Tiểu Mẫn một đường cùng cô cãi nhau ầm ĩ tới tận căn tin.

Rõ ràng căn tin có không ít học sinh, nhưng Quý Nịnh liếc mắt một cái vẫn nhận ra thân ảnh cao gầy kia, cái này làm bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại, ý muốn rút lui.

Quên đi, cô không ăn không phải được rồi sao……