Chương 119: Cưỡng hôn

Quý Nịnh mới vừa rửa tay, cô thoáng nhìn thấy chàng trai cao gầy đi vào, quần áo trên người anh vẫn còn ướt.

“Em không định đi thay quần áo sao?” Quý Nịnh nhắc nhở, “Đừng đợi đến khi bị cảm lạnh…”

Ánh mắt Quý Tuân tối xuống, đi tới trước mặt cô, giọng nói của anh có chút lạnh: “Đây là đang quan tâm?

“Em làm sao vậy?” Quý Nịnh nhận ra tâm trạng của anh không tốt, chỉ là nhất thời không thể hiểu được.

Buổi chiều trở về không có quấy rầy anh, sao lại giận?

Hai vị khách mới đi vào, Lâm Quế Phân đang bận rộn đóng gói, nhưng chỉ cần bà đảo mắt nhìn lối đi nhỏ sau bếp là có thể nhìn thấy bọn họ.

“Em chú ý một chút…” Quý Nịnh rụt vai, quả nhiên là muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người bọn họ, động tác vô tình này đã thay đổi ý trong mắt anh, đây là trốn tránh, cũng giống như kháng cự.

Quý Tuân mím môi, đưa tay ra sau cô, mở vòi nước, sau đó dùng một tay ấn cô vào trong lòng ngực.

Anh cúi đầu che đi đôi môi mềm mại của cô, tiếng nước che đi tiếng cô kêu, ngay sau đó cái lưỡi dài tiến vào một cách mạnh mẽ.

“Ư…”

Nụ hôn còn kèm theo nước mưa lạnh lẽo trên người anh, còn có sự chiếm hữu điên cuồng kia.

Quý Nịnh run lên, nhưng tay ở trước ngực anh lại mềm như bông, cô không dám di chuyển, cũng không dám phản kháng, sợ dì Quế Phân ở bên ngoài sẽ phát hiện.

Nhưng Quý Tuân đuổi theo dây dưa với cô, giống như không muốn buông tha cho cô.

Dì Quế Phân cầm lấy hóa đơn, một bên cởi tạp dề ra, một bên đi vào bếp.

Quý Nịnh lo lắng đến mức cắn anh một cái thật mạnh, mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng hai người.

Hốc mắt Quý Tuân hơi đỏ lên, nhưng vẫn buông cô ra.

“Em…Em điên rồi sao?” Ngực Quý Nịnh phập phồng, chất vấn.

“Không điên, em rất tỉnh táo, cũng biết bản thân đang làm cái gì.”

Lâm Quế Phân đi vào, lại căn bản không chú ý tới động tĩnh bên này, chỉ hỏi câu: “Nịnh Nịnh, con lấy bát chưa?”

“Lấy…Lấy rồi ạ…” QUý Nịnh đáp lại một cách bừa bãi, cô đẩy Quý Tuân ra, không quan tâm đến biểu tình trên mặt anh, vội vàng tắt vòi nước, cầm bát đi ra ngoài.

Môi cô có chút sưng đỏ, cả một đêm cho dù ăn cơm hay rửa bát, vẫn luôn cúi đầu, cô sợ đối diện với tầm mắt của dì Quế Phân.

Quý Tuân trả lời điện thoại xong liền đi ra ngoài, cũng không nói đi đâu, thậm chí còn không ăn tối.

Từ trước đến nay anh luôn mơ hồ, Lâm Quế Phân cũng lười hỏi, chỉ dặn dò anh đừng đi chơi quá muộn, dù sao vẫn còn là học sinh.

Thấy Quý Nịnh cúi đầu không nói gì, Lâm Quế Phân còn tưởng áp lực trong kỳ thi hàng tháng, ăn cơm xong còn tìm cơ hội nói chuyện mới cô.

“Chỉ là kỳ thi thôi mà, cuộc sống còn dài, dù thi không tốt cũng không quyết định được cái gì cả.”

Quý Nịnh gật đầu, “Cháu biết rồi ạ.”

“Chỉ là kỳ thi thôi mà, dì cũng phải muốn nói con thi không tốt, chỉ hy vọng con đừng đặt áp lực quá lớn cho bản thân.” Dì Quế Phân thấy cô giày cô có chút cũ, từ trong túi lấy ra một trăm tệ, bảo cô mua đôi khác.

Bà không phải một người cẩn thận, cũng không giỏi chăm sóc người khác, nhưng mấy năm nay chưa từng bạc đãi Quý Nịnh.

Quý Nịnh tuy gọi bà một tiếng dì, nhưng trong lòng đã sớm xem bà như người thân nhất.

Nếu bà biết chuyện kia thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng QUý Nịnh một mớ hỗn độn, cô thật sự hy vọng Quý Tuân không nói chuyện giữa hai người cho ai biết, nhưng rất nhiều lần anh suýt chút nữa vạch trần tầng quan hệ kia.

Cô không muốn đối mặt, cũng không biết phải đối mặt như thế nào…

Lâm Quế Phân nhìn hốc mắt cô đỏ ửng , bật cười: “Đứa nhỏ ngốc, chưa từng thấy qua tiền à mà khóc.”