Quý Tuân mới chơi được nửa hiệp liền nhìn thấy Béo Hải liên tục đưa mắt ra hiệu bảo anh nhìn đằng sau.
“Anh Tuân, đàn chị kia lại đến nữa.”
Quý Tuân chỉ nhận nước của cô, cho nên mấy người đó rất ấn tượng với Quý Nịnh.
Hoàng Mao không có ý tốt bật cười, “Đến đây đi, anh Tuân giấu người ở nhà, nếu người ta biết liệu có tan nát cõi lòng không.”
Béo Hải lập tức bị đánh thức, nhớ tới động tĩnh trong điện thoại ngày đó, cũng trêu ghẹo: “Đúng vậy, anh Tuân, anh cũng nên nói rõ với người ta, đừng nhận đồ uống của người ta nữa.”
Quý Tuân vén áo lên lau mồ hôi, ánh mắt lười biếng.
Mấy người đó cũng đồng thời dừng tay, nhìn về phía cô.
Trong lòng Quý Nịnh căng thẳng, bị nhìn thì lui về sau một bước.
Ý cười trong mắt Quý Tuân càng sâu, gần như không thể ngăn được.
Béo Hải, Hoàng Mao cùng vài người nhìn nhau, tất cả chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Tuân, nhất trí cho rằng không đơn giản.
“Đàn chị thật quan tâm, tới đưa nước cho anh Tuân sao?”
“Tôi…” Quý Nịnh do dự, không biết trả lời như thế nào, nghẹn đến mức mặt đỏ ửng.
Béo Hải thấy đàn chị không chịu nổi chọc ghẹo, bật cười: “Này, em nói với chị, anh Tuân không dễ dàng nhận nước của người khác đâu…”
Không đợi cậu nói hết, Quý Nịnh liền ném chai nước trong tay đi, cô nhìn thoáng qua Quý Tuân đi về hướng này.
Lời nói trong miệng Béo Hải nuốt trở về, như bị nghẹn trứng gà, đôi mắt trừng lớn.
“A? Nước này cho em sao?” Trong giọng nói của Béo Hải trần ngập sự không tin được.
“Ừ…” Quý Nịnh nhỏ giọng như muỗi, ở dưới ánh mắt cực nóng gật đầu.
Bé Hải sững sờ, chỉ muốn nói đàn chị thật tinh mắt, sáng suốt!
Cậu tự nhận ngoại hình của mình ở mức chấp nhận được, chỉ là hơi béo, hơn nữa lại thường xuyên qua lại với một anh chàng đẹp trai không chê vào đâu được như Quý Tuân, Béo Hải mới trở nên tầm thường.
Hiện giờ cậu thực sự được một đàn chị đáng yêu đưa nước, không thể nói đây là cảm động hay cảm kích, dù sao cũng khiến cậu có chút lâng lâng.
Quý Nịnh không dám đứng đây dù chỉ một giây, không chờ Quý Tuân đi đến liền quay đầu chạy đi.
Béo Hải còn chưa lấy lại tinh thần, cậu cầm chai nước trong tay, như đang nằm mơ, “Anh Tuân, anh nói xem có phải lần trước chúng ta hiểu lầm không, thật ra là đàn chị tới đưa nước cho em.”
Ánh mắt Quý Tuân lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đoạt chai nước từ trong tay cậu, vặn nắp chai, ngửa cổ uống hết.
“Này này này, đàn chị đưa nước cho em, anh đừng không nói đạo lý!” Béo Hải sống nửa đời người, thật vất vả mới có một ngày như vậy.
Quý Tuân bóp chặt chai nước trống rỗng, thờ ơ nói: “Nước, của tôi.”
Béo Hải nhìn về phía đàn chị: “Người nọ…”
“Cũng là của tôi…” Môi Quý Tuân khẽ nhếch, “Còn có vấn đề gì sao?”
“Không…” Béo Hải không dám có vấn đề.
Hoàng Mao đi tới, vỗ vai anh em, rất có bộ dáng lưu lạc, thở dài một hơi: “Haiz, sao trí nhớ của mày kém vậy, lần trước chẳng lẽ không thấy anh Tuân có ý với người ta sao?”
Cùng một chỗ, không còn bóng người.
“Anh Tuân, cô gái này là của anh, vậy cô gái trong điện thoại thì sao?” Béo Hải cười hì hì.
Quý Tuân hừ một tiếng, không trả lời, trực tiếp rời khỏi sân.
Đã hiểu, đây là không muốn giải thích với bọn họ.