Chương 103: Làm con gái khóc không dễ để dỗ dành

Quý Nịnh cau mày, mặt buồn rầu, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Quý Tuân…Bọn họ vừa rồi đang làm gì vậy?”

“Vì sao lại muốn ngậm nơi đó?”

“Sao em biết được?” Quý Tuân bị cô hỏi thì cảm thấy phiền não, xoa lỗ tai nóng rực.

Sự hiếu kì của cô gái nhỏ đến nhanh, đi cũng nhanh, thấy không tìm được đáp án liền thu mình lại, cả ngươi nép vào ghế sô pha, bộ dáng nhìn qua uể oải, ỉu xìu.

Quý Tuân đành phải cầm điều khiển từ xa, chuyển tới kênh thiếu nhi cho cô.

Quả nhiên Quý Nịnh vui vẻ trở lại.

Quý Tuân ở bên cạnh chán muốn chết, anh chống cằm đánh giá cô, cô gái nhỏ rất dễ dỗ dành, xem phim hoạt hình cũng có thể vui vẻ như vậy.

Sở thích của bọn họ từ lúc ấy hoàn toàn bất đồng, sau này đừng nói ngồi xem phim cùng nhau, ngay cả lúc ăn cơm cũng tự ăn, ăn xong liền buông chén, nếu không phải Quý Tuân làm cô sặc, thích trêu cô, cô có thể vài ngày không nói với anh câu nào.

“Quý Nịnh, lúc trước vì sao chị sợ em như vậy?” Quý Tuân nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng không tốt lắm, ác ý nhéo má cô một cái.

Muốn nói cô giống như trước đâu, cũng chỉ khuôn mặt này.

Nhiều thịt, còn mang theo chút trẻ con, nết như thế nào cũng được, xúc cảm rất tốt.

“Nào có?” Quý Nịnh rụt cổ, bị niết có chút đau, vừa nhấc mắt lên, tầm mắt đã bị anh chiếm đóng.

“Không đúng, hiện tại chị cũng sợ.” Quý Tuân nhướng mày, một hai phải nói ra: “Em nhìn hung dữ, hay nhìn qua sẽ ăn thịt người?”

Đối diện với khuôn mặt anh tuấn của anh, Quý Nịnh dù thế nào cũng không thể nói được câu em rất hung dữ.

“Chị không biết…” Lông mi Quý Nịnh run rẩy.

Từ sau khi cha Quý đi, Quý Tuân trở thành người thân thiết nhất với cô, bọn họ có thể ăn chung cái bát, ngủ cùng một cái chăn, cô chưa từng cảm thấy gì cả, mỗi ngày vui cười đùa giỡn, không phải lo nghĩ.

Biết dì Quế Phân nói ra những lời đó, giống như một tảng đá nặng trĩu, luôn đè nặng trong lòng cô.

Bọn họ là chị em, nhưng dù sao cũng là cùng cha khác mẹ, không phải ra từ trong cùng một bụng.

Cách quá gần, sẽ nảy sinh nhiều vấn đề.

Sẽ bị người khác đàm tiếu, hơn nữa bọn họ đều đã trưởng thành, nhất định không thể giống như hồi nhỏ…

Quý Nịnh nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy buồn, biện pháp cuối cùng của cô, muốn cách xa anh một chút, cuối cùng lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Mũi cô chua xót, thút tha thút thít bật khóc.

“Chị thật sự không biết.”

Quý Tuân nhìn cô rơi nước mắt, có chút hốt hoảng, nhưng lại không biết cách an ủi người khác.

“Được rồi, chị đừng khóc.”

Con gái lúc nào cũng nũng nịu, nói khóc liền khóc.

Còn khóc đến đáng thương như vậy, đến nỗi trái tim anh như bị thứ gì đó đè lên, rất không thoải mái.

Quý Tuân lại gần hôn cô, dùng đầu lưỡi liếʍ sạch những giọt nước mắt trên mặt cô, giống như một con cún bị vuốt lông, một bên ăn nói khép nép một bên dỗ danh: “Được được được, là em sai, em không nên hỏi chị cái này.”

“Chị gái, là em sai được không? Chị đừng khóc nữa.”

Quý Nịnh cảm thấy khó chịu, lúc nói chuyện còn rầu rĩ: “Em đừng gọi chị như vậy…”

Quý Tuân quả thực không có biện pháp với cô, lúc trước bắt anh phải gọi là chị gái, hiện tại gọi cô cũng không vui.

Rốt cuộc phải dỗ như thế nào?