Chương 10: Hôn

Quý Tuân đứng ở cửa không nhúc nhích, cô cũng không đóng cửa được, Quý Nịnh vẫn quyết định mở miệng nhắc nhở anh một câu, “Chị muốn đi ngủ….”

“Ừ.” Giọng nói của Quý Tuân so với ngày thường còn trầm thấp hơn, du͙© vọиɠ trào dâng, nhưng Quý Nịnh lại không hiểu dù chỉ một chút.

Ừ……

Sau đó lại không đi, có ý gì?

Quý Nịnh không thể hiểu được, biểu tình trở nên có chút buồn rầu.

Đang nghĩ ngợi, Quý Tuân đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, bởi vì không có phòng bị, túm lấy một cách dễ dàng, Quý Nịnh ngơ ngác đâm vào ngực anh.

“A……” Trước mắt Quý Nịnh tối sầm, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Quý Tuân không tính toán cho cô thời gian phản ứng, bước tiếp theo trực tiếp đè cô lên ván cửa, anh từ đầu gối tiến vào váy ngủ của cô, như thể đang giữ chặt Quý Nịnh tại chỗ.

Cả người Quý Nịnh căng thẳng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, phát hiện anh đã cúi đầu tới gần, trong đôi mắt đen láy như dâng trào một loại cảm xúc khác.

Khi đến gần, còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, sạch sẽ, ngọt ngào.

Mà đôi môi mềm mại của cô gái, phấn nộn như một món tráng miệng ngon lành.

“Em……” Quý Nịnh nói còn chưa hết câu, đã bị chặn lại, “Ưm——”

Anh nâng gáy cô lên, trực tiếp đặt lên cánh môi ấm áp.

Mềm mại như trong dự kiến.

Đầu óc Quý Nịnh trống rỗng.

Cô thốt lên, nhưng lưỡi anh lại nhân cơ hội cạy mở hàm răng của cô, đi vào.

Cánh môi dính sát vào nhau, ngay cả đầu lưỡi cũng quấn lấy nhau, mặc kệ Quý Nịnh muốn trốn như thế nào, anh cũng có thể đuổi theo một cách chuẩn xác.

Quý Nịnh bị hôn, hai chân run rẩy, hoàn toàn không có sức lực tự hỏi, thậm chí còn bị bắt ngẩng đầu lên nuốt nước bọt chảy ra từ nụ hôn.

Dây dưa trong chốc lát, hô hấp của Quý Tuân có chút dồn dập, chờ đến khi anh kéo ra khoảng cách, Quý Nịnnh cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng nói chuyện, giọng nói cô run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, “Quý Tuân, em đang làm gì vậy?”

Cô thật sự bị dọa, cả người bởi vì quá mức kinh ngạc mà run rẩy, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, đỏ hồng, nhìn qua giấy tiếp theo trông như sẽ khóc.

Quý Tuân rũ mắt nhìn bộ dáng rưng rưng nước mắt của cô, thiếu chút nữa tia lý trí cuối cùng bị đánh gãy.

Là anh bắt nạt tàn nhẫn quá sao?

Nhưng chuyện anh muốn làm còn chưa có làm đâu.

Không phải chỉ một nụ hôn mà có thể giải quyết…..

Quý Tuân khàn giọng nói: “Cô tốt nhất đừng khóc.”

Nếu không, anh không xác định mình sẽ làm ra loại chuyện gì.

Giọng nói càng bị đèn nén, càng là dấu hiệu sắp có bão tiến đến.

Quý Nịnh không muốn thử, sợ có hậu quả xảy ra, cô khịt mũi, ngoan ngoãn ngăn nước mắt rơi xuống.

Cô rũ mắt, ủy khuất nói, “Trò đùa này không vui một chút nào……”

Quý Tuân cười khẽ một tiếng, nghĩ đi nghĩ lại, không thể làm đầu quá tải ngay lập tức được.

Lúc anh buông cô ra, Quý Nịnh rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là gương mặt bởi vì vừa rồi thiếu oxy nên vẫn còn đỏ.

Nhưng trạng thái của Quý Tuân không tồi, anh liếʍ khóe môi, dường như nụ hôn vừa rồi vẫn còn hương vị.

Rèm cửa bị gió thổi, màn đêm mát mẻ làm không khí nóng bức trong phòng giảm xuống một chút, Quý Tuân tiến đến tai cô, cánh môi cơ hồ sắp chạm lên, anh dịu dàng nói: “Ngủ ngon, Quý Nịnh.”

Tương lai còn dài.